Chương 22: Ngoại Truyện 2

God Of World

Chương 22: Ngoại Truyện 2

" Nha! Chủ nhân của gia gia hẳn là một tuyệt thế thiên tài! " Cô bé cười khúc khích mang theo ánh tràn đầy sự ngưỡng mộ.

" Khục! Không hẳn là như vậy " Tiểu Khô Lâu trầm ngâm hồi lâu nói ra

" Ý gia gia là thế nào, không lẽ hắn còn có thân phận lớn hơn " Nàng nghiêng đầu đôi mắt tròn xoe vẻ thắc mắc

Tiểu Khô Lâu nhìn nàng cười nhẹ rồi lắc đầu " Ngài vốn chỉ là một phàm nhân ". Cô bé vừa nghe xong khuôn mặt hơi biến sắc vẻ chấn kinh " Xác thực là phàm nhân? ". Tiểu Khô Lâu bật cười khanh khách trước vẻ bất ngờ của nàng, sau đó trong chốc lát lại thu về vẻ nghiêm túc từ từ nói " Chính xác là một cái bất tử phàm nhân! " Nàng một lần nữa chấn kinh.

" Ngài chính là nắm giữ Sinh Mệnh Áo Nghĩa! " Tiểu Không Lâu trực tiếp khiến cho Nàng bất ngờ đến nổi không kịp thở. Dù sống ở đây nhiều năm với Tiểu Khô Lâu nhưng nàng vẫn không ích lần xuống núi chu du thiên hạ, cũng là một cô bé thông minh có rất nhiều chuyện nàng nghe và biết được không chỉ từ các ghi chép trong lịch sử, từ các bậc tiên hiền hay những câu chuyện do gia gia nàng kể lại, nhưng chính xác từ trước đến giờ nàng từng nghe qua có người nắm giữ các loại Áo Nghĩa, nhưng bất quá số đó không quá một năm ngón tay, và họ đều là những người Kinh diễm tuyệt xuất nhất Vạn Cổ, tồn tại của họ từng đàn áp chư thiên vạn giới, quét ngang bát phương, trên dưới một phen kinh sợ, đến những thứ tồn tại không Các Cấm Khu cũng không dám trêu chọc, nhưng dù vậy cũng chưa từng nghe qua có ai nắm giữ Sinh Mệnh Áo Nghĩa. Điều này làm nàng càng thêm tò mò về vị chủ nhân kia.

Thấy nàng lâm vào trầm tư một hồi lâu chưa có phản ứng, Tiểu Khô Lâu liếc nhẹ khóe miệng cong lên một nụ cười đắc ý rồi từ từ nói tiếp " Ngươi cũng đừng quá bất ngờ, Ngài không chỉ nắm giữ Sinh Mệnh Áo Nghĩa hơn nữa còn chính mình hoàn chỉnh loại đó Áo Nghĩa "

Đầu óc nàng như quay cuồng loại như thế này là chuyện không thể xảy ra từ Vạn cổ đến nay có thể nắm giữ cho riêng mình một loại Áo Nghĩa chính là tạo ngộ may mắn của một người, những kẻ này có thể Quần lâm Vạn giới một tay che trời cũng bởi vì nguyên nhân này, nếu nắm được một phần nhỏ của loại này Áo Nghĩa cũng đủ để chúa tể một phương, trong lịch sử từng có ghi chép Tuyết Liên Nữ Đế chính là Vạn cổ đệ nhất nữ nhân một trong, không ai biết rõ lai lịch của nàng, chỉ biết năm ấy Thập giới hỗn loạn, các tồn tại trong Cấm khu xuất thế, nàng cùng với một chiếc roi quần lâm thập giới chinh chiến bát phương, đàn áp các tồn tại cấm khu, đánh lên tận thiên giới và thần giới đến nỗi cho đến nay có một góc ở Thần Giới bị đánh vỡ vẫn không cách nào trở về nguyên trạng, chỉ nghe nói xung đột lần ấy vì Thần Giới cùng Thiên Giới đã vô tình bắt giam một người rất quan trọng với nàng, những đó cũng chỉ là truyền thuyết cũng làm gì có ai tin rằng có Người nào phải khiến cho Tuyết Liên Nữ Đế đánh lên tận Thần Giới. Nguyên lai mọi việc như vậy cũng chính là Nàng nắm giữ Không Gian Áo Nghĩa, đủ có thể thấy sức mạnh của mỗi loại Áo Nghĩa này khiến cho người ta phải thèm khát quản chi là Đại Đế, Thần Đế, Thiên Đế cũng phải cả đời đổ máu chỉ để tìm được nó, nhưng bất quá là Nàng cũng chưa nắm được phân nữa của Không Gian Áo Nghĩa. Có người nói rằng việc Nàng biến mất khỏi Thập giới cũng chỉ để đi loại này Áo Nghĩa bí mật. Còn cố sự như thế nào đó là điều không ai biết đến thật sự

Nàng không thể nào tưởng tượng được một người nắm giữ hoàn toàn Sinh Mệnh Áo Nghĩa hơn nữa còn làm cho nó siêu việt hoàn hảo làm sao có thể không có tên trong lịch sử, một người như vậy đáng ra phải Lưu danh Vạn Cổ vang tiếng khắp Thập Giới nhưng nàng nghĩ đi nghĩ lại cũng chưa từng nghe qua tên hắn, lúc này nàng có chút nghi hoặc nhìn về gia gia nàng " Không phải gia gia đang gạt ta đấy chứ! ", " Làm gì có người như thế nhưng con lại chưa từng nghe qua? "

" Ta làm sao có thể gạt tiểu nha đầu con được! " Tiểu Khô Lâu cười một hồi rồi nhẹ nhàng nói với nàng

" Hắc hắc! Bí mật của hắn rất nhiều, còn những thứ dù ngươi nằm mơ cũng không nghĩ tới đâu " Tiểu Khô Lâu gõ gõ nhẹ trên đầu nàng cười nói

Cô bé nhăn mặt chu môi nhỏ tỏ vẻ nũng nịu " Vậy gia gia kể ta nghe đi! "

Tiểu Khô Lâu nhìn hồi lâu trên bầu trời rồi lắc đầu "Cũng trễ rồi chúng ta vào nhà để khi khác vậy! Ta còn chút việc phải thu xếp " Nói rồi hắn cười với nàng một cái sau đó biến mất.

Bỗng nhiên nói đi là đi làm cho nàng từ bất ngờ chuyển sang tức giận sau đó lên nàng giẫm mạnh chân dưới " Gia gia chết tiệt! người lại lừa ta " Rồi nàng bỗng quay đi về phía sau núi

" Hừm! Gia gia chết tiệt " Vừa đi nàng vừa lẫm bẫm không ngừng chửi rủa.

" Qủa thật có người chân chính nắm giữ hoàn hỏa Sinh Mệnh Áo Nghĩa. " Nàng đưa tay lên xoa đầu có chút suy nghĩ

" Tại sao hắn không có tên trong lịch sử. Một người như vậy rõ phải Uy chấn vang danh Vạn Cổ thập giới chứ! "

" Hay gia gia chỉ đùa với mình " Nàng vội nghĩ đến điều đó nhưng ngay lập tức một ý nghĩ khác đánh gãy " Không lí nào,trước gì gia gia chưa từng lừa mình! Vả lại lúc kể trong gia gia có vẻ rất tự hào "

Linh Nhi cũng chỉ là một cô bé mồ coi, được Tiểu Khô Lâu vô tình nhặt được rồi tiện tay đem về nuôi lớn ở Núi Đồ Thần này, hắn cũng không có dạy cho nàng tu luyện gì, chỉ truyền cho nàng duy nhất Gia Thức Bộ bởi tính tình tinh nghịch của nàng cũng rất hợp với Thân Kĩ này, nàng cũng chỉ vui vẻ học bởi vì điều này. Phóng nhãn toàn bộ thập giờ này số người có thể nhìn ra bộ pháp của nàng cũng còn tồn tại hay chí ít gì bọn chúng vẫn còn ngủ say đâu đó. Nếu có người nhìn ra cũng chắc chắn sẽ nhớ về một truyền thuyết một thứ cấm kị tồn tại đã từng chinh chiến Vạn vực, đánh lên đầu chúng Đế, một tay một thương độc chiến ba tồn tại kinh khủng nhất của Cấm Khu Chi vực. Buộc Thiên Giới phải buông xuống Nguyên Thủy Thiên Kiếp mới có thể tạm thời ngăn được hắn, có lần hắn đánh chết Thánh Chủ chi tử của Thánh Vực một trong phía trên Thần Giới làm cả Thập Giới một phen chao đảo, bảy Bất Hủ Cổ Thần dùng chính bản thể thật để đuổi bắt hắn nhưng đều bất thành mà năm đó liền bị hắn chơi đùa một cái ròng rã cũng bởi vì Gia Thức Bộ này. Tất nhiên Linh Nhi cũng chỉ học được chút lông da nhưng nhiêu đây cũng đủ để nàng xuất quỷ nhập thần ngao du thiên hạ.

Bỗng đang đi nàng cảm thấy có cút cổ quái sau đó nàng dừng lại nhìn về một góc nhỏ trên đỉnh ngọn núi, ngay lập tức nàng dùng Gia Thức Bộ lên đó một cách nhanh chóng, nàng vừa quan sát vừa ngẫm nghĩ " Tại sao ở đây lại có một hang động? " quả thật nàng rất bất ngờ vì trước đây nàng đã rất nhiều lần đi qua đây nhưng chưa một lần nào để ý thấy có hang động nhỏ này, Linh Nhi dùng tay dời đi một ít lá cây làm lộ ra một cửa hang khá rộng lớn khắp của hang đầy những vết tích khủng khiếp nhưng cũng dần lành lại phảng phất một trận đại chiến diễn ra. Nàng ngẩn nhìn một chút rồi đẩy cửa đi vào phía trước một lối mòn đen khịt như dẫn đến tận cùng của thế giới, ngược lại điều này càng làm cho nàng thêm tò mò, không chút do dự nàng men theo con đường đi thẳng một đường, một lúc nàng nhìn thấy phía trước có một cánh cửa lớn khắc những phù văn hết sức kì lạ nhưng lại phảng phất khiến người ta không khỏi cảm thấy chút lạnh người. Phía trên có một tấm biển lớn bị phủi bụi còn không rõ chữ, Linh Nhi nheo mắt nhìn một hồi rồi tự lẩm bẩm " Đế Cung! " Nàng cũng không nhớ có nơi như thế này từng ghi chép mà Gia Gia nàng cũng không có nhắc đến, Ngẫm nghĩ hồi lâu nàng nhún vai bước vào,nhưng vừa mở cửa ngay lập tức một cỗ đế uy mãnh liệt buông xuống, Linh Nhi không tự chủ quỳ rạp xuống đất may lúc đó nàng sử dụng Gia Thức Bộ để trách đòn trực tiếp giáng xuống nếu không đã nát thành vụn, nhưng Đế Uy quá mạnh bất quá nàng cũng không thể đỡ được, lúc này Linh Nhi đầu óc như quay cuồng, run rẫy quỳ rạp, mà càng lúc Đế Uy càng mãnh liệt, nàng cố ngẩn nhưng bị đè xuống ngay lập tức, lúc nảy đôi mắt nàng mơ hồ phảng phất phía trước hiện ra hàng chục thân ảnh bóng mờ, những thân ảnh này trên người đều phát sáng Hào Quang, Chi uy Đế áp cuồn cuộn xung quanh, khí tức dù chỉ một người trong số cũng đủ trấn áp Thần Hoàng, Bán Đế. Ngay cả Đại Đế cũng phải ngưng trọng

Linh Nhi trong lúc tuyệt vọng chỉ nằm đó chờ đợi Tử Thần thì bỗng một cảm giác thân thuộc tan tỏa khắp người nàng, sau đó cảm giác nặng nề dần biến mất hơi thở điều hòa, Linh Nhi chằm chậm mở mắt, trước mắt nàng Tiểu Khô lâu đứng đó nhìn về phía bọn họ thân ảnh, bọn họ cũng đồng dạng ánh mắt hào quang phá toái hư không, như muốn xé ra vạn cổ bí mật. Tìm về nơi tuế nguyệt dài dặc, Lưỡng đạo ánh mắt giao nhau tựa thiên địa như muốn ngưng trệ, thời gian phảng phất đều phải ngừng lại

Tuy rằng bọn người đều không có nói chuyện, nhưng là phảng phất Tiểu Khô Lâu và họ đã sớm nhận thức thật lâu xa giống nhau.

" Gia gia! " Linh Nhi vẫn nằm đó ánh mắt khép hờ cố gượng dậy

Lát sau Tiểu Khô Lâu gật nhẹ đầu, bọn họ cũng như thế gật đầu sau đó buông xuống từng cổ Đế Uy biến mất, Từng đạo thân ảnh dần biến mất từng người, đến lúc tất cả trở lại tĩnh mịch đồng dạng chưa như chưa có chuyện gì, nhìn cảnh tượng một lúc Tiểu Khô Lâu mới quay lại nhìn nàng gắng một nụ cười nhạt nhưng ánh mắt đâu đó chút quở trách.

" Linh Nhi nên về thôi! Ngươi đã thấy những thứ này cũng do ta quá bất cẩn, " Tiểu Khô Lâu quan sát nàng đôi chút sau đó thở dài nói ra.