Chương 13: Phong Ấn

God Of World

Chương 13: Phong Ấn

Long gia một trong tam đại gia tộc ở Thiên Tân này, dù rất có thế lực và nổi tiếng nhưng gia chủ của Long gia lại là một người rất khiêm tốn, dù ông có sở thích thu thập các loại đồ cổ và không ngại mua chúng với giá cao nhưng đối với mọi chi tiêu trong cuộc sống của chính mình ông đều rất khiêm tốn, vì lẽ đó trong tam đại gia tộc ông rất được mọi người kính trọng.

" Thưa ngài, hôm nay thiếu gia và tiểu thư đã về rồi ạ! " Một tên người hầu cuối đầu cung kính nói

" Ta biết rồi " Ông cởi bộ comle khoác của mình ra để một góc bên ghế sau đó từ trong túi ông lấy ra một viên đá quan sát một hồi " Thứ này còn quá nguy hiểm với nó, có lẽ cần phải chờ một thời gian "

" Ngươi lui xuống đi, ta có việc phải làm " Ông khoác tay với người hầu.
Sau khi chắc chắn người hầu đã đi, Long Ngạo từ từ tiến đến một chiếc tủ nhỏ, trên chiếc tủ có để một bức tượng hình Thanh Long, ông xoay nhẹ bức tượng.

"Tách!!! "
Một khe sáng nhỏ hiện lên bên dưới là một mật sau không thấy đáy thất xung quanh là các ngọn nến trải dài như vô tận. Long Ngạo bước xuống ngay lập tức cánh của đóng lại.
Long Ngạo đi dần vào bên trong, theo những ngọn nến chỉ duy nhất một đường thẳng trải dài tựa hồ như đi đến tận cùng địa ngục. Đến cuối đường, các ngọn nến bỗng nhiên vụt tắt, sau đó ông phất nhẹ tay một luồng khí tức phát ra xung quanh chợt bừng sáng trở lại, ông đang đứng trong một không gian tựa hồ như hang động, những hình ảnh kì dị dần hiện ra trong hang động nếu có bất kì ai nhìn thấy những hình ảnh này đều có thể sợ chết khiếp, những thứ quái vật này đều bị đóng băng nhưng lại phảng phất sự sống rất chân thật. Những thứ này đều là những loại quái vật năm ấy tấn công thành phố, lúc ấy rất nhiều cường giả của Long gia đã hi sinh chính mình để phong ấn những loài quái vật này lại dưới hang động này hàng chục năm qua. Lướt qua từng khối những quái vật ấy Long Ngạo không khỏi buông những tiếng thở dài, đi đến cuối hang động có một chiếc hộp nhỏ bằng thủy tinh trong suốt. Ông ngưng trọng nhìn chiếc hộp hồi lâu sau đó ông mở nó ra, ngay lập tức một khí tức kinh khủng từ chiếc hộp tỏa ra, khiến ông cảm thấy có phần áp lực, Long Ngạo lấy viên đá ra định đặt vào chiếc hôp

" Ong!!! "
Một tiếng đinh tai phát lên, nhưng gặp phải kình địch viên đá rung lên dữ dội trực tiếp đánh văn cả Long Ngạo ra xa, Uy áp cuồn cuộn phát ra kinh người, chiếc hộp cũng cảm nhận điều gì đó phát sáng liên tục tựa hồ còn mạnh hơn cả lúc đầu, cả hai vật giao chiến ác liệt, một vật muốn trấn áp, vật kia như gặp phải kình địch mà không hề chịu lép vế. Cả hang động gần như rung chuyển, Long Ngạo lúc này chỉ biết trông chờ vào chiếc hộp kia bởi lúc cảm nhận được ông đã biết để trấn áp được ác vật này chỉ còn có thể là chiếc hộp do tổ tiên để lại, nhưng đó cũng chỉ là phỏng đoán, ngay lúc này ông mới thấy được sức mạnh thực sự của cả hai vật kia.

" Rốt cuộc ngài đã dùng thứ ấy à! " Lão tài xế đang dọn dẹp bỗng thần sắc có chút ngưng trọng, nhìn về phía phòng gia chủ

Một thiếu niên đang tu luyện trong phòng ngay lập tức mở mắt lẫm bẫm " Thứ sức mạnh quái gì? "

Sau một hồi giao chiến ác liệt động nhiên chiếc hộp thu liễm lại thở về vẻ ban đầu.Long Ngao kinh ngạc cho rằng chiếc hộp đã thua, nhưng lát sau viên đá cũng thu lại uy áp từ từ rơi xuống đặt ngay vào trong hộp, chiếc hộp ngay lập tức đóng lại

" Cuối cùng cũng được rồi sao! " Long Ngạo vẻ kích động
Ông nhặt chiếc hộp lên quan sát rồi đặt nó về đúng vị trí, sau đó xoay người rời khỏi. Có lẽ do bất cẩn hay có chuyện gì đó khiến ông gấp gáp rời khỏi hang động nên không để ý rằng có một vết nứt dài trên thân chiếc hộp, ngay đi ông rời đi, viên đá bên trong bỗng biến đổi thành một màu đen quỷ dị, Trong một tảng băng phong ấn to lớn nhất, một sinh vật to lớn với đôi cánh dài như một loài quỷ trông lạnh cả người trong một khắc từ khuôn mặt quái dị như vô hồn đó đôi mắt bất chợt đỏ rực lên sau đó lại trở về trạng thái phong ấn như ban đầu. Nhưng đâu đó những khối băng đã xuất hiện những vết nứt nhỏ.

Tại một bệnh viện lớn nhất trong trung tâm của thành phố, một thiếu nữ gấp gáp chạy vào " Cha tôi! Ông ấy sao rồi bác sĩ " Co gái vẻ mặt thất thần thúc giục vị bác sĩ trẻ

" Hiện giờ sức khỏe ông ấy chợt diễn biến xấu... " Nói đến đây vị bác sĩ vẻ ngập ngừng cố tránh ánh mắt cô

" Bác sĩ, xin ngài nói rõ cha tôi ông thế nào...." Cô suýt không giữ được bình tĩnh

" Có lẽ gia đình nên chuẩn bị tâm lí cho lão gia, chúng tôi thực sự đã cố gắng hết sức, mong cô hiểu cho " Nói rồi vị bác sĩ lắc đầu rồi quay đi

Dù việc này cô đã nghĩ tới từ trước nhưng thật sự giờ phút này Tịnh Nghi như người mất hồn, căn bản cô hoàn toàn không thể suy nghĩ gì được khi nghe những người của vị bác sĩ, tâm trí cô như trống rỗng, một cảm giác mất mác đến khó chịu ập đến, cô cố giữ bình tĩnh rồi bước nhanh đến phòng cha mình.

Căn phòng mà cha cô đang được điều trị là phòng bệnh tốt nhất của của bệnh viện này, cách đây hai năm, cha cô đột nhiên bị đột quỵ khi đang làm trên công ty, ngay lập tức ông ấy được đưa đến bệnh viện hàng đầu Thiên Tân, qua các lần xét nghiệm ông được chẩn đoán mắc một khối U trong não, trải qua rất nhiều các cuộc phẫu thuật bằng các biện pháp hiện đại nhất của các bệnh viện quốc tế, khối u đã biến mất nhưng những di chứng của nó là không thể dứt điểm được, điều này khiến cha cô vẫn còn hôn mê sâu chỉ có thể chống chọi bằng ý chí còn lại, sau cùng ông được đưa trở về nước và được theo dõi bệnh tình ở bệnh viện này.
Bước vào căn phòng nồng nặc mùi thuốc, cô nhẹ nhàng đứng bên nhìn cha mình đang nằm trên giường bệnh, nàng đưa tay vuốt khẽ lên gương mặt quen thuộc kia, từng hồi ức lại hiện về, không kìm được cảm xúc cô bật khóc, ông ấy chính là nguồn động lực người đã luôn bên nàng những khi vấp ngã, cha nàng chính là hình tượng mà nàng luôn luôn hướng tới, một con người suốt đời vất vả chỉ vì những đứa con của mình, nhưng giờ đây chỉ còn cách thiên đàng vài bước nữa.

" Cha à, hôm nay con tới thăm cha này, việc công ty vẫn rất tốt, anh hai vẫn đang làm tốt công việc mà cha dang dở đó, cha đừng quá lo lắng " Nàng có nén nước mắt

" À hôm nay cha con có mua quà tặng cha này! " Tịnh Nghi lấy sợi dây chuyền

" Hôm nay con gặp một vị thiếu niên trẻ bán sợi dây chuyền này. Cậu ấy nói có thể cứu mạng một người. Có phải cha thấy con rất ngốc không " Nàng vừa nói vừa tỏ vẻ tự trách móc mình

Nàng nhìn kĩ sợi dây chuyền sau đó mĩm cười lắc đầu, lúc này nàng bỗng thấy mình thật ngốc nghếch vẫn cố tin vào những gì mà tên thiếu niên đó nói, căn bản nó là chuyện quá vô lí. Tịnh Nghi đeo chiếc vòng chuyền nhỏ này vào tay cha nàng. Sau đó nàng nhìn và mĩm cười " Trông cha nữ tính hơn rồi đó! ". Nàng ngồi đó quan sát cha nàng một lúc lâu nhưng vẫn không có gì, nàng thở dài cười khẩy rồi lúc nào không hay nàng chìm vào giấc mộng.

" Phốc!!!"

Trong màn đêm tĩnh lặng sợi dây chuyền khẽ rung lên, sau đó một vầng hào quang nhàn nhạt phát ra từ mặt sợi dây chuyền, từng sợi pháp tắc tách ra khỏi viên đá nhỏ cuộn tròn xoay vòng rồi từ từ trót vào huyết quản của ông,. Chốc lát mọi thứ lại trở về như cũ thật yên ắng

Tịnh Nghi vẫn nằm đó say sưa trong giấc mộng của mình, trong mơ nàng thấy một thân ảnh quen thuộc đứng đó quan sát nàng lúc bé, nàng vẫn cứ đứng đó và mĩm cười.Bất chợt thân ảnh đó tiến lại gần nàng, càng lúc càng gần và cuối cùng dừng lại trước mặt nàng, thân ảnh ấy bỗng cất tiếng " Tịnh Nghi về thôi con trời sắp tối rồi "
" Nhưng con vẫn đang chơi dỡ mà!" Nàng tỏ vẻ chống đối
" Nào ngoan về thôi! " Cha cứ kéo nàng đi
Nàng bật khóc không chịu về nhưng thanh âm ấy cứ vang vọng mãi từ từ lớn dần " Tịnh Nghi! Tịnh Nghi! Tịnh Nghi....! " Nàng chợt mở mắt thì thấy kế bên một người đang ngồi trên giường và lay nàng dậy. " Ta vẫn đang mơ sao " nàng lẩm bẩm rồi bất chợt một cảm xúc vỡ òa, nàng ôm chầm lấy cha nghẹn ngào " Cha tỉnh rồi sao? "

" Tịnh Nghi sao con không về phòng mà ngủ ở đây " " Mà Đây là đâu sao cha lại ở đây? " Cha nàng liên tục tỏ vẻ thắc mắc nhìn về hướng con gái mình, nhưng nàng không trả lời mà cứ tiếp tục khóc " Tốt quá! Tốt quá rồi "