Chương 6: Hữu duyên

God Of World

Chương 6: Hữu duyên

" Cô nương à mau tỉnh lại đi! Minh Nguyệt cô nương! " cô gái bán hàng tỏ vẻ lo lắng.
Nảy giờ Kế bên lão giả vừa vút râu vừa quan sát bỗng " Đến lúc rồi " lão thở dài đưa ngón tay lên tráng của Minh Nguyệt, một đạo kim quang nhỏ xuyên vào mi tâm của nàng rồi sáng rực lên, sắc mặt nàng dần dần hồng hào lại

" Đây là đâu, ta chết rồi à? địa ngục sao đông người vậy? " Nàng thở gấp

" Cô nương à đây là khu thương mại và cô vẫn còn sống! Không có địa ngục nào hết " Cô gái bán hàng cười đáp

" Ơ chuyện lúc nảy là sao? còn thân ảnh? ah sao ta chóng mặt thế này " Minh Nguyệt ôm đầu

" Vậy là ngươi cũng gặp thân ảnh đó? " Lão giả vuốt râu nhàn nhạt hỏi

" Đúng vậy, ta ở một nơi rất lạ, rồi cứ đi mãi,bỗng ta thấy một cái hố đen sau đó thân ảnh đó bước ra hắn nhìn ta sau đó....! Ah ta nhức đầu quá "

Lão giả suy nghĩ một hồi lâu " Có lẻ ngươi không phải là người hữu duyên " rồi ông xoay người nói với gã họ Mộ kia " Vị công tử này, ta nghĩ ngươi không nên thử ngươi mình vị cô nương kia đi, đó không phải vật mà ai cũng tùy tiện sỡ hữu "

" Ta.... "
" Không nhất định ta phải thử, chưa thử làm sao biết được hơn nữa... ta thấy vật này quen thuộc " Hắn ngập ngừng

" Ngươi muốn thử cũng được nhưng phải suy nghĩ kĩ, nếu có chuyện gì ta khó lòng giúp được! " Lão giả vuốt vuốt râu rồi trở lại phía căn phòng

Cầm viên đá trên tay, hắn hừ nhẹ " để ta xem rốt cuộc ngươi là thứ gì? "
" Mở! "
"Oành "

" Sư phụ ơi! sao ngài không ngăn cản hắn, ta hắn có vẻ yếu hơn cô gái kia, không chừng xảy ra chuyện thật đấy! " Cô gái bán hàng thắc mắc

Đương nhiên ngày trước cô cũng từng trải qua việc này lúc đó cô biết nếu không có sư phụ thì cô không đứng ở đây hôm nay rồi. Vì thế cô biết rất rõ nó đáng sợ như thế nào

" Đây là đâu? không lẻ chính là nơi mà cô nương nảy nhắc đến! "
" Thật kì lạ, nơi này cũng chỉ có một con đường sao cứ đi mãi không tới nhỉ? "
Mộ Dung Hy quan sát xung quanh sau đó nằm ngửa xuống, hắn nhìn lên cũng chỉ thấy một mảng đen " Không biết tỉ tỉ ở đâu rồi nhỉ? " Hắn tự hỏi " Sao tỷ lại bỏ đệ một mình chứ, chỉ còn mình đệ phải chống đỡ như thế nào? Tại sao chứ " Hắn hét toáng lên giữa khoảng không.
" Rắc " Một luồng ánh sáng nhỏ ở giữa không trung, từ từ kéo ra, đột nhiêu Một hố đen xuất hiện kéo theo vô số hỗn độn hắc ám vào trong tựa như đang thôn phê tất cả. Thoáng chóc mọi vật bỗng tĩnh lặng. Không gian xung quanh Mộ Dung Hy bỗng dưng tối đen như mực.

"Oanh!"

Toàn bộ lỗ đen bỗng nhiên bạo tác, mãnh liệt phong vân cuồng cuộn trong nháy mắt quét sạch toàn bộ vũ trụ, vạn vật tàn lụi, đại tinh phá diệt, thiên địa vạn đạo gào thét, toàn bộ vũ trụ ngàn kho trăm lỗ.

Trước cảnh tượng đó Mộ Dung Hi từ lâu cả không thể đứng vững, mồ hôi ướt đẫm, hai chân vô lực khụy xuống, run bần bật.

Hàng ngàn đạo pháp tắc thôi diễn ngay trên đầu hắn, Từng cảnh tượng liên tiếp cuồn cuộn xuyến vào mi tâm hắn, hắn ngẩn người.Từng hình ảnh, từng thân ảnh như sóng cuộn tràn vào tâm trí hắn như một bộ phim tua nhanh

Thời gian từ từ, thời đại biến thiên, theo thời gian chuyển dời, thiên địa khôi phục, một lần nữa sự sống trổi dậy, trốn qua một kiếp chúng sinh bắt đầu phồn diễn sinh sống, nhưng mà rất nhiều cao thủ vẫn lạc, công pháp lưu lạc, từ đó đạo pháp suy bại, chứng đạo khó càng thêm khó, mà luôn có ngày mới có thể tại trong nghịch cảnh trưởng thành, từng cái vô địch nhân vật quật khởi, từng vị vũ đạo cự phách lại chôn vùi vào trong dòng sông lịch sử.
Duy có một kẻ, không ai biết hắn là ai, hắn đến từ đâu, thực lực hắn xác thực như thế nào. Có truyền thuyết ghi rằng hắn là chúa tể của vũ trụ, duy ngã độc tôn, là đấng cứu thế. Lai có kẻ nói rằng hắn là ác quỷ, là kẻ hủy diệt chúng sinh.
Nhưng từng thân ảnh vô địch ngã xuống từng nhân vật khác đứng lên nhưng chỉ có hắn nhàn nhạt ngồi đó ngự trên hắc tọa của mình, hắn như một vị chúa tể tựa hồ cả thẩy đều là một màng kịch trong mắt hắn.

" Cái quái gì thế này? những kẽ này không phải năng lực gia... bọn hắn không thuộc thế giới này " Mộ Dung Hy tím xanh cả mặt run rẩy lẩm bẩm.

"OAANH!!! "
Bỗng mọi thứ trước mắt hắn đều biến mật chỉ lưu lại duy nhất một thân ảnh, chính là kẻ ban nảy Minh Nguyệt đã gặp

Thân ảnh đấy đứng đó nhìn hắn chầm chầm một hồi lâu. Sau đó nam tử đó đưa tay ra chỉ vào ngay mi tâm của Mộ Dung Hy
" Phốc!! "
" Ah ah... đầu ta. Nóng quá " Mộ Dung Hy lăn lộn gào thét

" Tiểu tử tốt lắm, hôm nay ngươi may mắn đấy... khì...khì! " Trước lúc ngất xỉu hắn thấy một kẻ, hình như quen thuộc

-- 10 phút trước --
" Này tên kía có bị sao không vậy ta thấy hắn ngất xĩu lâu lắm rồi " Mọi người đan xì xào bàn tán

" Có lẻ hắn cũng giống như cô nương lúc nảy thôi " Cô gái bán hàng thì thầm với sư phụ mình.
Lão giả cũng không trả lời mà chỉ vuốt râu nhàn nhạt làm một tách rà

" Ong...ng!!! "
Bỗng nhiên cơ thể Mộ Dung Hy phát sáng dữ dội, một sức mạnh vô hình nâng người hắn lên không và bắt đầu xoay tròn

Mọi người xung quanh đều trợn mắt "Ngươi nhìn kìa! hình như hắn đang lơ lững "

Lúc này lão giả mời mở mắt ra, tập trung nơi cơ thể của Mộ Dung Hy. Lão chưa từng thấy qua có kẻ xảy ra hiện tượng này. " Chuyện quái gì? " ông nhíu mày
Đột nhiên cơ thể Mộ Dung Hy xảy ra biến di, cơ thể hắn được bao phủ khắp nơi là khí tức màu đen. Cơ thể hắn giẩy lên, sắc mặc trở nên khó coi.Một vài kẻ hoảng sợ mà lui xa lại.

" Này Xú tiểu tử, ngươi nhìn xem tên đó bị gì kia " Lăng Tuyết chắm chú nhìn vừa vổ vai Hạo Nhiên liên tục

" Có chút ý tứ " Hạo Nhiên nhàn nhạt cười

"Mọi người nhìn kìa đâu ra một tên học sinh vậy? " Một kẻ hét toáng lên khi thấy Hạo Nhiên xuất hiện kế bên Mô Dung Hy.
" Thế quái nào hắn lại ở đó " Lăng Tuyết trợn tròng

Lúc này lão giả mới chợt để ý đến " Ngươi là ai? "

Hạo Nhiên lúc này mới hạ thân thể Mộ Dung Hy từ từ xuống. Khắc sau hắn từ từ mở hắn
" AH đầu ta, chuyện gì thế này. ta như vậy về rồi? "
" Chuyện lúc nảy là gì, những thân ảnh khi nảy là ai? còn kẻ ngồi trên hắn tọa nữa " Hắn lẩm bẳm trong vô thức
Đột nhiên hắn xoay qua hỏi lão giả " Thế giới thật có thần sao? "
" Chuyện này!!!! " Lão giả cũng há hốc nhất thời bất ngờ vì câu hỏi này

" Không phải chứ thế giới thật sự có thần sao, nếu có thì chắc chắn là bọn GOW gì đấy haha... " Mọi người đột nhiên cười lớn.

" Không nhìn ra ngươi không tầm thường nha! Nhưng xém chút nữa là đi đời rồi.. khì khì " Hạo Nhiên vừa nhìn Mộ Dung Hy vừa cười
" Ngươi... hình như!!! " Rồi đột nhiên hắn bất tỉnh.

" Hết vui rồi mọi người giải tán đi " Hạo Nhiên xua xua tay
" Còn về phần viên đá này, ta rất nhớ nó nha khì khì!!! "
" Ngươi là ai? Muốn sống thì mau để viên đá lại " Lão giả hét lớn, uy áp tỏa ra từ người hắn kinh khủng cuồn cuộn như phong. Những kẻ có năng lực khác đang đứng xem bỗng lùi lại
" CẤP S+!!!! Thế quái nào lão già này lại cấp S+ " Một kẻ năng lực gia run sợ quan sát

" Sao! Ngươi bảo ai muốn chết " Hạo Nhiên giọng nhàn nhạn
" Rắc! "
" Ư... Ngươi "
Lão giả đột nhiên cả người cứng ngắc, hắn không thể cử động. Hắn cảm thấy có một sức mạnh kinh khủng đến mức chỉ cần một niệm hắn sẽ thành thịt vụn.
Lúc sau cơ thể hắn mới hoàn hồn lại, cả người ngay lập tức khuya xuống sắc mặt trắng bệch. hắn mới từ từ ngẩn đầu lên quan sát. Thiếu niên kia đã biến mất