Chương 5: Hòn đá bí ẩn

God Of World

Chương 5: Hòn đá bí ẩn

Ở một góc tối trong vũ trụ xa xăm, bao quanh là hàng ngàn các mảnh thiên thạch nhỏ. Có một hành tinh chỉ bằng một nữa của Trái Đất, tĩnh mịch đến đáng sợ. Bỗng " Ầm! " cả vũ trụ như rung chuyển, một đạo pháp tắc vàng rực xuyến ngang bay thẳng đến hành tinh ấy " rắc! " một thanh âm giòn tan vang lên giữa vũ trụ yên ắng, đạo pháp tắc ấy dừng lại nơi sâu nhất sau đó sáng rực lên rồi lớn dần, Bổng một cánh cổng xuất hiện từ tia pháp tắc ấy " ong.. ong!!!" kèm theo những âm thanh nghe đến nhức tai
" khà khà!!! cuối cùng chúng ta cũng đến "
Từ trong cánh cổng 5 người bước ra, ngay khi đặt chân xuống vạn vật xung quanh thì vỡ vụng, áp lức đáng sợ tỏa ra từ khí tức của từng người khiến người ta phải ớn lạnh
"Mọi người bình tĩnh, chúng ta đến đây không phải để phô trương! " Một nam tử tóc dài bước ra gằn giọng
Nam tử một thân tử kim áo giáp tới người, phía sau đỏ thẫm áo một đầu bạc mái tóc dài màu đen nghênh phong mà múa, khuôn mặt kiên nghị, góc cạnh đường cong rõ ràng, ngũ quan tuấn mỹ, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, hai đạo mày kiếm càng thêm làm nổi bật lên hắn oai hùng bất phàm.
" Huynh ấy nói rất đúng! Mọi người nên nhớ chúng ta đến đây để làm gì?" Nữ tử môi son khẽ mở, trên gương mặt mang theo ngưng trọng theo sau bước ra
Mà Nữ tử đồng dạng một thân tử kim áo giáp tới người, tóc dài xõa vai, thành thục, đoan trang, cao quý, trang nhã khí chất nhìn một cái không sót gì, vũ mị mà động người gương mặt xinh đẹp, sáng tỏ đôi mắt phảng phất biết nói chuyện, câu hồn phách người, xinh đẹp dáng người, tại chế tạo riêng áo giáp phụ trợ dưới, càng thêm làm người khác chú ý.
"Oanh!"
Năm bóng người tụ họp, ba nam một nữ, mỗi một cá nhân trên thân đều thần quang phủ thân, tất cả đều có được khí thôn sơn hà chi thế, mỗi người hai mắt đều thần quang sáng chói, phảng phất bọn họ vừa mở mắt tắc thiên địa quang minh, nhắm mắt lại tắc thiên địa hắc ám, bàng bạc uy áp, mênh mông thần lực lượn lờ nó thân, giống như Chân Long đang gào thét, khoáy đảo Phong Vân.

" Lần này đánh đến cuối cùng, mặc sống chết thế nào. Các người đã chuẩn bị xong chưa? "

" HaHa đã đến đây rồi thì còn sống chết gì nữa! " Một đạo thân ảnh kim quang đỏ rực vừa cười nói

" Một đời ta vô địch quả có chút nhàm chán, Hôm nay ta muốn một phen thế nào " Nam tử cao lớn khí thế uy áp cuồn cuộn nhàn nhạt nói

" Cả đời ta chỉ vì kiếm đạo mà sinh, vì kiếm đạo mà chết. Không còn gì hối tiếc! " Một thân tuấn tú trường dài vừa vút ve kiếm trong tay vừa nói

" Chỉ cần nơi đâu có người, cùng ngươi chinh chiến. Không oán, không hối! " Nữ tử âm thanh ôn nhu kế bên ôm chặt cánh tay nam tử kia

Nam tử nhìn chằm chằm nữ tử này thật lâu, không nói chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, đặt môn tràng hôn mảnh liệt nhất lên đôi môi kia. Sau đó hai người nhìn nhau, như xuyên qua bao nhiêu tế nguyệt, đại đạo. Họ cùng hướng về nơi đen tối hỗn độn sâu ở phía trước rồi khẽ gật đầu

" Oanh!!!! "

Tại hỗn độn chổ sau nhất bộc phát biến dị, trước mắt tràn ngập quỷ dị hỗn độn khí. Sau trong đó bỗng hiện ra một cái hố đen như nuốt chửng một phần vũ trụ mang theo khí tức hủy diệt giáng lâm, vô biên hắc ám lăn lộn, muốn thôn phệ hết thảy.

" Cuối cùng vẫn phải một trận chiến " Nam tử sắc mặt nghiêm túc nhìn xem lỗ đen, tự lẩm bẩm.

" Haha, đã đến rồi vậy đánh đi " Cả 5 người bọc phát chiến ý, khí tức tỏa ra mạnh mẽ, kinh khủng tràn ngập trong vũ trụ

" Tốt tới đi, mặc cho hắn sinh linh đồ thán, mặc cho hắn Tồn tại vô địch "

" Vì vũ trụ chúng sinh, chúng ta nhất định phải chiến đến cuối cùng "

" Lên! "

" Tốt! " Cả năm người gật đầu tiến vào hố đen

Bên trong hố đen đó, một nam tử thân trường bào đen ngồi y nguyên trên ngai vị, như thế cả vũ trụ mình hắn duy ngã độc tôn, vạn vật đều phải quỳ lạy trước hắn, một khí tức kinh khủng đến mức muốn phá vở một hành tinh tỏa. Hắn y nguyên ngồi đó, hai mắc khép hờ tựa hồ đang trong giấc ngủ vạn năm.

" Rắc! "

"Cuối cùng cũng đến rồi à! Khì...khì...thật đúng lúc ta đang chán, để xem các ngươi giúp ta giải trí thế nào? " Hắc nam tử một thanh âm nhàn nhạt phát ra.

Đột nhiên, một đạo mãnh liệt thần quang từ vũ trụ lỗ đen vô tận Hắc Ám chi hậu bộc phát, bay thẳng, toàn bộ vũ trụ lỗ đen run run một hồi, từng vết nứt ra hiện, phảng phất đồ sứ vỡ vụn một bên, vết rạn càng ngày càng dày đặc. Sau đó tất cả lẵng lặng như tờ. Yên ắng như chưa có việc gì xảy ra.

Trái Đất năm 2030 ở một khu Thương mại Thiên Tân - Trung Quốc
Cuộc cải nhau giữa một nam một nữ vẫn tiếp tục trước cửa hàng bán đồ cổ nhỏ

" Này cô nương rốt cuộc là muốn thế nào mới đưa lại cho ta? " Gã công tử giọng đôi phần tức giận

" Mộ công tử ngài bớt nóng, tiểu nử đây chỉ lấy những gì thuộc về mình thôi mà. Mong công tử hiểu cho " Minh Nguyệt giọng điệu đôi phần ngang ngược

" Ngươi!!! " Gã công tử này cũng điến họng, cô nương này quả thật ngang ngược

Thấy tên công tử kia đã không thể lên tiếng, Minh Nguyệt tỏ ra thích thú

" Nếu mộ công tử đây không có ý kiến. Xin hỏi tôi có thể mang viên đá này về chưa ạ " Minh Nguyệt quay sang hỏi nhân viên bán hàng.

Cô nương bán hàng này nhìn qua chỉ tầm 16 - 17 tuổi, thân hình có chút mảnh mai, gương mặt thanh tú có nét nhưng bề ngoài có vẻ khá luộm thuộm, nếu sữa soạn lại một chút có thể là một tiểu mỹ nhân

" Ơ việc này để ta hỏi ý kiến của sư phụ " Cô nương cuối đầu đáp

" Không có việc gì! Vật này chỉ là hữu duyên ta mới có được, nếu ai trong các ngươi có duyên thì có thể mang nó đi " Một lão giả từ từ bước ra khàn khàn giọng nói

" Cái gì mà có duyên chứ,chỉ là một cục đá cổ thôi mà. Còn ra vẻ bí ẩn " Có người dè môi nói

" Đúng đấy nếu " Nữ thần " nàng lấy được trước thì tựu là của nàng thôi " Có người hùa theo cố lấy lòng Minh Nguyệt

" Các ngươi có mắt mà không tròng. Đây là không phải một vật bình thường. " Lão giả lắc đầu

" Được rồi nếu theo lời ông nói vật chọn người có duyên thì để ta thử xem sao " Minh Nguyệt khoát tay.

Nói xong Minh Nguyệt hai mắt ngưng tụ nơi hòn đá, nhắm mắt hai tay nàng nâng lên xếp thành chữ thập sau đó xoay tròn tạo thành một kết ấn một đạo kim quang nhỏ phát ra xoay tròn trong lòng bàn tay nàng

" Mở"
Minh Nguyệt gầm lên một tiếng đạo kim quang dần tiếng vào viên đá cổ. Sau một khác tĩnh lặng viên đá rung lên và phát sáng
" Oanh! "
" Chuyện gì thế này? mình... mình đang ở đâu? " Minh Nguyệt trợn tròng
Ngay khi nàng mở mắt ra xung quanh không còn là khu thương mại nữa, nàng đang ở một nơi tối đen không có bầu trời cũng không có mặt đất. Nhưng lạc vào vùng không gian nơi xung quanh chỉ toàn là những khí tức quỷ dị.

Nàng tiếp tục đi tiếp bởi dưới chân nàng chỉ có duy nhất một con đường, nàng cứ bước tiếp, bước tiếp không biết là đã bao lâu rồi, nàng bắt gặp một hố đen từng đạo pháp tắc thôi diễn xung quanh, nàng cứ muốn bước đến nhưng đi mãi vẫn không tới. Sau đó nàng phát hiện trước mặt mình có một bức tường vô hình, nàng thử đủ mọi cách cũng không thể nào phá được bức tường phía trước.

" Oanh! "
Hỗn độn khí xung quanh hố đen bỗng ngưng tụ lại sau đó nổ tung Bức tường vô phía trước mặt nàng bỗng dưng biến mất. Mình Nguyệt híp mắt nhìn về phía hố đen. Một đạo thân ảnh phiêu dật bước ra, hắn nhìn nàng một hồi lâu sau đó xoay người bỏ đi.
" Này ngươi là ai, ta đang ở nơi nào? " Thấy trước mắt người kìa sắp bỏ đi, nàng vội hỏi lớn
Nhưng thân ảnh ấy không trả lời, cứ thế mà đi tiếp. Nàng vội đuổi theo nhưng càng đuổi càng xa.
" Ta đang nói ngươi đấy, làm sao ta có thể về? " Minh Nguyệt hét lớn trong tuyệt vọng, sau đó nàng ngất đi.

Thân ảnh đó chợt dừng lại, sau đó biến mất vào hư không.