Chương 8: Trang Bức???

God Of World

Chương 8: Trang Bức???

Phúc Kiến là một tỉnh nằm ở ven biển đông nam của đại lục Trung Quốc. Phúc Kiến giáp với Chiết Giang ở phía bắc, với Giang Tây ở phía tây, và với Quảng Đông ở phía nam. Từ sau đại chiến thế giới Phúc Kiến dần khôi phục nhưng thay vì trở thành một tỉnh phồn hoa, nó lại thay đổi trở thành nơi có tỉ lệ năng lực gia phạm tội nằm trong top 3 của cả nước. Người dân vì không chịu nổi cuộc sống nơi đây rất nhiều người đã phải bỏ đi khỏi quê cha đất tổ để đi tìm nơi an cư lạc nghiệp mới. Vì vậy rất nhiều thành phần phạm tội từ khắp nơi đổ về để tìm địa bàn và chứng tỏ sức mạnh của mình. Một số băng đảng dần ra đời và bắt đầu lớn mạnh, trong số đó hai băng đảng mạnh nhất hiện đang nắm quyền và chi phối hầu hết Phúc Kiến là Hắc Hổ và Bạch Điêu. Hai băng đảng này đang dần lớn mạnh đến ngay cả chính quyền cũng không dám xen vào cuộc thanh toán lẫn nhau của hai băng đảng này Tất nhiên một núi không thể có hai hổ, Chuyện xung đột lẫn nhau giữa các băng đảng là chuyện thường tình như bữa cơm trưa. Nếu không gặp nhau thì thôi nhưng nếu chỉ cần thấy nhau thì tất sẽ có một vụ xung đột đẫm máu. Hiển nhiên không tránh khỏi việc " Trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết ".

Trong một con hẻm nhỏ ở nội thành. Một cậu học sinh đang lê lết về nhà, trong cậu ta có chút tàn tạ, và bầm dập vì những vết thương.
" Anh hai! Về rồi ạ! " Một cô bé từ trong căn nhà cũ kĩ bước ra
" Mồ! anh hai lại đánh nhau nữa rồi " Cô bé quan sát rồi kéo chàng trai vào nhà
Cậu ấy không nói gì chỉ gượng cười xoa đầu cô bé rồi bước vào nhà.

" Hì hì! anh đi tắm rửa đi, hôm nay em có nấu món mà anh rất thích đấy " Cô bé cười nói. Nói rồi cô chạy nhanh xuống bếp

" Chết tiệt! Sao bọn chúng không tha cho mình nhỉ? bọn khốn nạn này " Chàng trai đập tay vào tường vẻ thống khổ

Ở gần đây ai lại không biết đây là hai anh em nhà họ Trần, cha mất trong một cuộc chiến giữa bọn năng lực gia, mẹ thì có chồng mới đã sớm rời khỏi cái nơi xó xỉn này, hàng tháng bà đều gửi cho họ một số tiền để trang trải, dù sao cũng là một người mẹ nhiều lần bà về có ý định rước cả hai người bọn họ đi nơi khác sống, nhưng hai anh em lại nhất quyết ở lại đây để lo cho phần mộ của cha. Biết được hoàn cảnh của họ, bọn học sinh trong trường nhân cơ hội bắt nạt cả hai anh em bọn họ, đó chỉ là cái cớ chung quy họ muốn nhắm tới chính là Trần Đào em gái của hắn, dù sống trong hoàn cảnh thiếu thốn nhưng từ nhỏ nàng đã là một cô bé hết sức dễ thương và chu đáo. Bây giờ khi đã lớn nàng trở thành thiếu nữ dù không son phấn như các tiểu thư đài các khác nhưng chỉ một ánh mắt cũng đủ làm trái tim bất cứ chàng trai nào cũng phải lạc nhịp. Bởi vậy nàng chính là mục tiêu bắt nạt anh trai nàng cũng chỉ là ép nàng thôi

" Khốn khiếp! Nếu mình mạnh hơn, mình có năng lực, chắc chắn sẽ bắt bọn chúng trả giá "

Như thường lệ bữa cơm đều rắc tẻ nhạt bởi suy cho cùng họ cũng không có nhiều chuyện để nói với nhau. Hắn biết em gái mình đang gặp nguy hiểm không thể cho nàng biết càng không có biện pháp nào và cứ thế ngày qua ngày hắn bị đều bị bọn kia bắt nạt, về nhà hắn không thể kể với nàng chỉ nói rằng mình đánh nhau với một con côn đồ.

"Hì hì... Trần Hạo anh thấy hôm nay em nấu món này có ngon không? " Trần Đào mắt tròn xoe

" Em gái ta thì lúc nào nấu ăn lại chẳng ngon, vừa xinh đẹp lại vừa giỏi giang, ta đúng là may mắn mà " Hắn vừa nhai một vố đồ ăn vừa nói.

" Anh cứ trêu em! " Trần Đào tỏ vẻ giận dỗi

Sau đó nàng nhìn đăm đăm vào Trần Hạo và nói " Anh hai à đừng đánh nhau nữa được không! Nếu anh cứ tiếp tục em sẽ bỏ anh thật đấy "

Trần Hạo chợt bất động sau đó chỉ thở dài rồi tiếp tục ăn

" Em nói thật đấy! anh đừng như vậy được không! Nếu ba biết được sẽ không vui tí nào đâu " Nàng bước tới phía và choàng lấy cổ Trần Hạo. Bỗng một giọt nước bất giác rơi xuống vai người anh.

" Được rồi ta hứa mà! ta sẽ không đánh nhau nữa " Trần Hạo quệt đi giọt nước mắt trên má nàng
Cứ thế hai người họ nhìn nhau hồi lâu sau đó cười phá lên. Tiếng cười của cặp anh em xua tan đi không khí vốn đã u ám rất lâu trong ngôi nhà này.

Ở đâu đó trong một chung cư lớn ở Thiên Tân " Thiếu gia ngài có chắc sẽ tham gia GOW chứ? cơ thể ngài còn chưa hồi phục hoàn toàn " Một trung niên tỏ vẻ cung kính

" Ngươi đừng quá lo cho ta, một chút này có đáng là gì? Ngươi đừng quên là ta có năng lực gì à? " Một thiếu niên vừa choàng áo vào vừa nói, trên vai phải của hắn có một vết sẹo dài có vẻ chưa lành hẳn

" Thuộc hạ biết là như vậy nhưng thật sự không thể không lo lắng " Trung niên tỏ vẻ ngăn cản "

" Hừ! Người quá xem thường ta đấy " Tên thiếu niên quát lớn

"Thuộc hạ không dám " Nam trung niên vội quỳ xuống vẻ run sợ

"Cuộc thi này chắc chắn ta hắn sẽ xuất hiện, hừm lần này ta bắt hắn phải trả gấp đôi
" Tên thiếu niên vừa nói vừa sờ lên vết sẹo, ánh mắt hắn lạnh lùng tràn đầy thù hận.

" Vậy thuộc hạ không làm phiền người " tên quản gia lui ra

" XOẢNG!!! "
Chiếc ly tên thiếu gia này cầm trong tay không biết đã vỡ từ khi nào " Con mẹ nó! Nhớ tới hắn làm ta phát điên "

" Rốt cuộc xú tiểu tử là ai nhỉ? Không ngờ là hắn có năng lực như thế? " Vừa soạn bài Lăng Tuyết vừa cắn bút

" À ta cũng không biết gia đình hắn như thế nào cũng chưa thấy qua cha mẹ hắn "

" Hắn quả thật mồ côi thật hay.... " Nàng bỗng bật dậy
" Rất có thể hắn là con một nhà quý tộc sau đó bỏ nhà ra đi " Mắt nàng sáng ngời "Đúng đúng rất có thể là như vậy! "

" Hừ tiểu tử khá lắm! Gỉa trư ăn thịt hổ à, xém chút lừa được lão sư ta " Nàng hừ lạnh

"Cách!!! " Bỗng thần thái nàng chợt ngưng trọng " Bên ngoài có người " " Khí tức này? Lý nào lại là hắn, phiền phức thật! "
Nắm tay nàng siết chặt, vẻ mặt nàng ngưng trọng,chiến ý bộc phát

" Cách!!! " Cánh cửa mở ra. Ngay lập tức nàng Khí tức cuồn cuộn

" Hỏa Liệt Quyền " Lăng Tuyết gầm lên, một cước bổ tới nhanh như chớp, mạnh mẽ như hỏa, một cước quyết đoán không chút chần chừ

" Ầm!!! "