Chương 3: Trọng Sinh Luân Hồi

Đồng Cốt Đại Thế Giới

Chương 3: Trọng Sinh Luân Hồi

Nghe Lý Thường Nhân truy vấn chuyện Chín Kiếp Đồng Nam, Tử Thần có vẻ rất thích ý liền hỏi lại:

- Ngươi xác định muốn biết?

Lý Thường Nhân do dự, thái độ của đối phương khiến cảm giác bất an của hắn càng thêm mãnh liệt. Nhưng theo thời gian trôi qua, sự hiếu kỳ trong lòng hắn đã dần dần đánh bại tất cả. Hắn hít một hơi thật sâu, kiên định nhìn Tử Thần nói:

- Tôi chỉ muốn biết sự thật về bản án của mình.

Tử Thần trầm ngâm, giống như đang lưỡng lự. Lý Thường Nhân căng thẳng nhìn tử y nam tử, hai bàn tay đặt trên đầu gối nắm chặt. Phải qua một lúc, Tử Thần mới chậm chạp lên tiếng:

- Sự thật là… chẳng có sự thật nào cả. Mọi thứ đều đã rành rành ở đó, ngươi còn muốn biết thêm điều chi nữa?

Lời nói vô trách nhiệm của Tử Thần khiến người phía đối diện trượt tay suýt ngã. Lúc này, Lý Thường Nhân cảm giác muốn phát điên, hận không thể chém chết tên ẻo lả trước mặt. Dù đối phương có là thần chết thì lại làm sao? Chưa đem tên kia băm thành trăm ngàn mảnh, hắn như thế nào có thể hả giận được chứ?

- Ơ hơ, cái tên này. Ta có lòng tốt chỉ cho ngươi con đường sáng. Ngươi không biết cảm ơn còn trừng mắt với ta làm cái gì? Dùng đầu nghĩ thử một chút coi, đây là nơi nào hở?

Tử Thần ra vẻ ủy khuất, bộ dạng lố bịch không thua gì những nhân vật trong phim hoạt hình của Nhật. Hai tên Đầu Trâu, Mặt Ngựa nào chịu kém cạnh. Ngay cả một thân ục ịch cũng không chút ảnh hưởng đến khả năng diễn xuất thần sầu của bọn chúng.

Lý Thướng Nhân vốn đang lửa giận ngút trời bỗng nhiên ngẩn người. Hắn không biết tại sao lúc này lại cảm giác những lời mà Tử Thần đã nói đều là thật. Điều này khiến hắn trở nên bối rối, bộ não hạn hẹp không ngừng tìm kiếm căn nguyên của sự việc.

Phía đối diện, Tử Thần tưởng Lý Thường Nhân còn giận liền liên tục mở miệng phân bua. Đầu Trâu, Mặt Ngựa đứng bên cạnh không quên phụ họa theo.

- Ngươi cũng ngốc thật đấy. Chín Kiếp Đồng Nam có cái gì mà phải hỏi. Rõ ràng là nó nói tám đời trước của ngươi đều giống như đời này, chưa biết qua mùi vị đàn bà là gì đã vong mạng. Mà khi đi hết chín kiếp thì vừa vặn tròn nghìn năm không thừa không thiếu. Bấy nhiêu thôi mà cứ tỏ ra sốt sắng hết cả lên.

- Này! Tại sao ngươi không nói gì hết thế? Có phải ngươi muốn ta chứng minh cho ngươi coi phải không? Được rồi, ta nói cho ngươi là được chứ gì. Trong chín kiếp của ngươi ngoại trừ kiếp này thì còn ba kiếp khác là chết trẻ. Một kiếp mười bốn tuổi bị ép tòng quân, vật lộn được hai năm thì tử trận. Một kiếp khác vào năm sáu tuổi bị gia đình bán làm thái giám, có điều lúc làm lễ cắt cái ấy vì mất nhiều máu quá nên… Ài… Mặt khác…

- Thôi đủ rồi. Tôi xem như đã hiểu, không cần kể ra thêm nữa.

Lý Thường Nhân đầu đầy hắc tuyến. Dù thế nào chúng vẫn là chuyện kiếp trước của hắn, bị người nói toẹt ra như vậy thì làm sao dễ chịu được. Nếu việc này đã không có biện pháp tìm hiểu thêm, hắn chỉ có thể lựa chọn từ bỏ. Ngược lại, hắn vốn dĩ đã là người chết, trong lòng có bất an thì cứ bất an đi, quản nhiều làm gì chứ.

Tử y nam tử tỏ ra hớn hở, vội vã lái câu chuyện trở lại thời điểm trước đó không lâu:

- Vậy ta có thể thi hành án được rồi chứ hả?

- Cái đó nên làm như thế nào?

- Tự nhiên là ta đem ngươi trọng sinh luân hồi trở lại trần gian.

- Ý... ý của ngài là tôi có thể gặp lại người thân lần nữa hả?

Lý Thường Nhân vốn chỉ tùy tiện hỏi một chút nào ngờ lại nhận được đáp án kinh người. Nhưng hắn chưa kịp vui mừng, Tử Thần đã lập tức dội cho hắn một gáo nước lạnh:

- Ngươi tưởng tượng nhiều rồi. Lý Thường Nhân kia đã chết, ta không có khả năng đưa ngươi trở về thời điểm đó được.

- Ngài có thể làm ơn một lần nói hết mọi chuyện hay không? Tôi chỉ là một phàm nhân bình thường, không chịu nổi đả kích quá lớn đâu.

Lý Thường Nhân thất vọng nói ra. Dáng vẻ suy sụp hơn cả lúc hay tin mình đã chết. Tử Thần nhìn hắn khe khẽ thở dài, đoạn tiến đến vỗ vai, nhẹ nhàng nói:

- Đừng buồn. Tuy ta không thể đưa ngươi trở về thời điểm năm hai mươi sáu tuổi. Nhưng nếu là trước đó một đoạn thời gian dài thì hẳn không có vấn đề. Chỉ là, e rằng ngươi sẽ phải trải qua một cuộc đời mà mọi thứ đã được xếp đặt sẵn, rất khó để có thể thay đổi được điều gì. Dù cho bản thân ngươi đã biết kết quả nhưng vẫn phải trơ mắt nhìn mọi chuyện xảy ra.

Một câu nói cuối cùng mang chút gì đó của thất lạc, hoài niệm và cả khổ đau.

Nhận thấy bầu không khí có phần khác thường, Lý Thường Nhân nhất thời nhìn lên tử y nam tử đang thất thần, một loại đồng cảm sâu sắc chậm rãi nối liền giữa hai người. Trong đầu chàng trai trẻ tự nhiên hiện lên ý nghĩ quái lạ: "Chẳng lẽ hắn cũng là Chín Kiếp Đồng Nam như mình?"

Tử Thần khẽ rùng mình, ánh mắt rét lạnh nhìn thẳng vào khung hình của ai đấy. Giống như hắn vừa gặp phải khiêu khích rất lớn, mặc dù nói lời thì thầm nhưng ý cảnh cáo không hề nhẹ: "Ngươi dám chơi ta?"

Lý Thường Nhân ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Tâm trạng của vị chúa tể Tu La Điện này thay đổi quá thất thường, hắn thật sự là bị xoay cho chóng cả mặt. May mắn thay, tử y nam tử rất nhanh trở lại dáng vẻ thong dong vốn có, đoạn hướng về phía hắn lên tiếng:

- Thường Nhân, nên đi rồi.

- Mời Tử Thần đại nhân giúp cho.

Lúc này, cả Tử Thần và Lý Thường Nhân đều có loại ăn ý khó hiểu. Bàn tay trên vai Lý Thường Nhân của tử y nam tử đột nhiên nắm chặt. Tử Thần mạnh mẽ nhấc tay, đoạn ném bay linh hồn của Lý Thường Nhân vào cái hố đen sớm đã mở ra trên trần nhà. Tiếng la thất thanh của chàng trai trẻ kéo dài một đoạn thời gian mới chậm rãi biến mất. Lúc này, có lẽ hẵn đã tiến nhập luân hồi, chuẩn bị trọng sinh trở về trần thế.

Vù.

Nắp hố nhanh chóng đóng lại, Tu La Điện khôi phục dáng vẻ yên bình vốn có.

- Hí!!! Cuối cùng cũng xong. Đầu Trâu, nhanh nhanh đi nào. Sắp đến giờ chiếu Dragon Ball Super rồi đó.

Mặt Ngựa hí hửng kêu to gọi nhỏ với Đầu Trâu. Hai đứa hưng phấn chạy đi tìm chiếc máy tính yêu quý của chúng. Giờ này có lẽ trên mạng đã bắt đầu chiếu tập tiếp theo của bộ phim hoạt hình mà chúng yêu thích.

Riêng Tử Thần vẫn đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt trầm tư nhìn về nơi Lý Thường Nhân biến mất. Qua hồi lâu, hắn mới cúi đầu thở dài, dường như có chút tiếc nuối. Hắn dùng một loại âm thanh chỉ có bản thân nghe được, khẽ lẩm bẩm:

- Người này đã chạm rất gần Chân Ý rồi. Chỉ đáng tiếc là hắn lại từ bỏ giữa chừng. Nếu như...

Ý nghĩ vừa hiện lên, Tử Thần bỗng nhiên cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị chôn vào hầm băng. Dường như trong cõi hư vô đang có thứ gì đó nhìn chằm chằm vào hắn. Có thể khiến cho một vị thần chết như tử y nam tử run rẩy sợ hãi, thứ kia phải đáng sợ đến mức nào?

Gương mặt Tử Thần hiện lên nụ cười cứng ngắc. Hắn ngượng ngùng nói to, giống như cố tình làm dáng cho ai đó đến xem:

- A ha ha... Mình cũng phải đi xem Yumeko-chan(*) yêu dấu của mình mới được.

(*) Yumeko Jabami: Nhân vật chính trong bộ phim hoạt hình Kakegurui.