Chương 13: Dung Đồng Sĩ

Đồng Cốt Đại Thế Giới

Chương 13: Dung Đồng Sĩ

Ý nghĩ buông bỏ xuất hiện trong đầu Lý Thường Nhân rất nhiều lần. Hắn vốn không có tâm của cường giả, càng gặp khó khăn càng muốn vượt lên. Đồng Cốt Đại Thế Giới lại tương đối xa lạ, thêm chuyện của Nguyễn Minh Tuấn khiến hắn hoàn toàn mất đi đấu chí.

Nhưng có lẽ ông trời không muốn hắn từ bỏ dễ dàng như thế. Vào lúc ý thức của Lý Thường Nhân muốn chìm vào giấc ngủ say vĩnh viễn, một tiếng thở dài đột nhiên truyền đến. Tiếng thở dài tựa xa mà gần, có một loại âm điệu kỳ lạ khiến linh hồn Lý Thường Nhân chấn động, sinh ra cộng hưởng. Ý thức sắp tan rã của hắn một lần nữa ngưng tụ trở lại.

Lý Thường Nhân kinh ngạc thốt lên:

- Ai đó?

Một giọng nói lười biếng đáp lại hắn:

- Ta là tổ tông mười tám đời của nhà ngươi.

Lý Thường Nhân hoàn toàn chấn kinh, thực sự có người trả lời hắn. Nên biết lời hắn vừa nói là do tâm trí phát ra, ngoại trừ hắn căn bản không thể nào có người thứ hai nghe được. Chẳng lẽ chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác?

Người kia nói hắn là tổ tiên mười tám đời của mình? Chính xác hơn là tổ tiên mười tám đời của Lý Thường Nhân kiếp này. Nhưng thật sự còn có chuyện trùng hợp như vậy? Mang theo sự tò mò, Lý Thường Nhân thử lên tiếng lần nữa:

- Tiền bối, ngài là tổ tông mười tám đời của ta thật hả? Có thể cho vãn bối gặp mặt một lần được hay không?

Vẫn là giọng nói lúc trước nhưng có thêm mấy phần tức giận:

- Cái gì mà tổ tông mười tám đời của nhà ngươi? Phi phi… Một cường giả đỉnh cấp như ta làm sao có thể có loại con cháu kém cỏi như ngươi? Muốn trèo cao hả tiểu tử? Mơ tưởng!!!

Lý Thường Nhân không còn gì để nói. Rõ ràng ngươi tự nhận là tổ tiên mười tám đời của ta, hiện tại chối bỏ thì thôi còn mắng ta trèo cao là sao?

Tuy tự nhiên bị ăn mắng khiến bản thân chịu chút ủy khuất nhưng nhờ đó Lý Thường Nhân đã có thể xác định hắn không bị ảo giác. Thực sự có người có thể nghe được ý nghĩ của hắn.

- Vừa rồi nghe được tiếng tiền bối thở dài. Không biết lão nhân gia ngài có chuyện gì phiền muộn?

Đối với loại cường giả có thể nghe thấy ý nghĩ của mình, Lý Thường Nhân tỏ ra rất hứng thú. Hắn không hề cảm thấy sợ hãi, một người đã có ý buông bỏ hết thảy mọi thứ như hắn thì còn có gì phải sợ?

- Hừ, còn không phải bị tiểu tử ngươi làm cho tức chết.

- A, ta có chỗ nào khiến tiền bối bất mãn vậy?

Lý Thường Nhân mờ mịt, hắn rõ ràng chưa từng gặp qua người này, vì sao lại khiến đối phương tức giận?

- Tại sao ngươi muốn chết?

Đột nhiên cường giả thần bí bất ngờ hỏi một câu không liên quan. Lý Thường Nhân dường như không ngờ tới đối phương sẽ hỏi như vậy, trong thời gian ngắn chưa có lên tiếng trả lời.

Cường giả thần bí có vẻ rất biết ý, im lặng chờ đợi một bên. Bầu không khí trầm mặc kéo dài trong giây lát.

Qua một lúc, ý thức của Lý Thường Nhân một lần nữa trở lại, đoạn chậm rãi nói:

- Thế gian này không còn gì để ta luyến tiếc.

- Ngươi nói như vậy không sợ thân nhân, bằng hữu của mình đau lòng hay sao?

- Ha ha…

Lý Thường Nhân chỉ cười không nói.

Cường giả thần bí vẫn chưa từ bỏ, tiếp tục khuyên nhủ:

- Người khác ngươi có thể không để ý nhưng còn bằng hữu đã chết kia của ngươi thì sao?

Lần này Lý Thường Nhân không cười nổi. Nguyễn Minh Tuấn chính là nguyên nhân khiến hắn đi đến bước đường này, làm sao có thể bình tĩnh cho được.

Cường giả thần bí dường như tìm thấy điểm đột phá liền không để Lý Thường Nhân suy nghĩ quá lâu. Hắn vội ném ra một tin tức cực kỳ nặng:

- Ngươi nên biết chủ mưu giết hại bằng hữu của ngươi vẫn còn chưa chết.

- Không có khả năng! Ta rõ ràng đã dùng Bạo Liệt Phù chấn nát đầu con quái vật kia. Làm sao nó có thể còn sống được chứ?

Lý Thường Nhân quá sợ hãi. Hắn không dám tin những điều mình vừa nghe được. Dù chuyện này đã trải qua hơn một tháng nhưng ký ức của hắn vẫn còn rất mới mẻ. Chẳng lẽ sau khi hắn bất tỉnh, con quái vật kia được người khác cứu sống?

Vị cường giả thần bí dường như bị Lý Thường Nhân làm cho tức giận, liên tục khinh bỉ nói:

- Phi phi… Con ngạc ngư óc heo kia vốn chỉ là một sủng thú của người ta. Sao có thể là chủ mưu giết hại bằng hữu của ngươi được? Không phải ngươi dính chút độc của nó liền mắc luôn bệnh óc heo của nó đó chứ?

Nghe những lời cường giả thần bí nói, Lý Thường Nhân đã tin tưởng vài phần. Người ta căn bản không có lý do để lừa hắn, một kẻ sắp chết như hắn thì có cái gì để mà hãm hại? Loại cường giả có thể đọc được ý nghĩ của người khác còn cần phải giở thủ đoạn sao? Trực tiếp ra tay chẳng phải liền có thể nhẹ nhõm diệt sát hắn hàng trăm lần?

Thật sự không ngờ con ngạc ngư kia chỉ là sủng thú của người khác. Đối với người thường như Lý Thường Nhân, Yên Độc Ngạc Ngư chính là quái vật đáng sợ. Kẻ có thể coi loại quái vật này làm sủng thú nuôi nhốt tự nhiên phải cực kỳ mạnh mẽ. Ít nhất người như hắn không có khả năng so sánh.

Nhưng dù như thế, Lý Thường Nhân làm sao có thể bỏ qua mối thù giết bạn được? Đặc biệt, người đó lại là Nguyễn Minh Tuấn. Hắn hơi suy nghĩ liền hỏi:

- Tiền bối muốn như thế nào mới chịu giúp ta báo thù?

- Ta muốn ngươi tu luyện một môn công pháp.

- Được. Không thành vấn đề.

- Ngươi không hỏi một chút đã đáp ứng nhanh như vậy?

Cường giả thần bí dường như không ngờ Lý Thường Nhân sẽ sảng khoái đáp ứng yêu cầu của hắn, trong giọng nói có phần hơi thất thố.

- Có ý nghĩa sao?

Lý Thường Nhân ngược lại khá bình tĩnh. Chẳng lẽ với tình trạng hiện tại, hắn còn cần thiết phải suy nghĩ đến chuyện này?

Lý Thường Nhân rất rõ ràng, cường giả thần bí nói nhiều như vậy với hắn chắc hẳn có mục đích nào đó. Nhưng hắn không quan tâm, chỉ cần có thể báo được thù cho Nguyễn Minh Tuấn, những việc khác đều dễ nói.

- Tốt lắm. Ngươi ghi nhớ cho kỹ, đợi đến khi tu luyện có thành tựu, ta tự nhiên sẽ hiện thân một lần nữa.

Cường giả thần bí vừa nói xong, một đoạn công pháp bỗng hiển hiện trong tâm trí Lý Thường Nhân. Đoạn công pháp tương đối ngắn, chừng ngàn chữ độ lại, tất cả đều thuần một sắc vàng óng ánh. Phần đầu trông khá nổi bật, hiện ra năm chữ lớn: "Kim Quy Hộ Thánh Quyết".

Công pháp hiện ra, cường giả thần bí cũng mất đi tung tích. Có lẽ giống như hắn đã nói, phải đến khi Lý Thường Nhân tu luyện có thành tựu mới một lần nữa hiện thân.

Chuyện này Lý Thường Nhân tạm thời để sang một bên, lực chú ý hiện tại của hắn đều nằm trên Kim Quy Hộ Thánh Quyết. Công pháp được viết bằng Cổ ngữ lại cực kỳ thâm ảo nên tiến độ của hắn vô cùng chậm. Đại khái mất khoảng một ngày hắn mới chỉ ghi nhớ được hơn trăm chữ.

Đến đây Lý Thường Nhân liền dừng lại, bởi chừng đó đã đủ để hắn tu luyện đến Phá Đồng Sĩ tầng chín. Thời gian của hắn có hạn, bản thân hắn không biết khi nào bị đem đi chôn. Hắn cần nhanh chóng tu luyện nếu muốn có cơ hội gặp lại vị cường giả thần bí kia. Dù sao công pháp Kim Quy Hộ Thánh Quyết đã khảm vào não hải của hắn, sẽ không có chuyện biến mất sau đó.

Về vấn đề hắn có thể tu luyện công pháp này hay không? Lý Thường Nhân chưa từng nghĩ tới. Hắn tin tưởng cường giả như vị kia sẽ không làm mấy chuyện thừa thãi. Nếu ngài ấy nói hắn có thể tu luyện thì chắc chắn hắn có thể tu luyện.

Bước đầu tiên của tu luyện Bóng chính là dung hòa linh hồn chân thân với Bóng, từ đó hấp thu Dung Nguyên Lực trong trời đất. Có hai phương pháp để dung hòa linh hồn chân thân với Bóng là minh tưởng hoặc luyện kỹ pháp. Với tình trạng hiện tại của Lý Thường Nhân, hắn đương nhiên chỉ có thể lựa chọn phương pháp minh tưởng để tu luyện.

Dựa theo pháp môn của Kim Quy Hộ Thánh Quyết, Lý Thường Nhân bắt đầu minh tưởng, câu thông năng lượng trong trời đất. Mặc dù tư chất của Bóng là yếu tố quan trọng quyết định khả năng tu luyện nhanh hay chậm của mỗi người. Nhưng nếu bản thân có công pháp hoặc võ kỹ đỉnh cấp để tu luyện thì vẫn có thể bù đắp lại phần nào.

Phương pháp minh tưởng Lý Thường Nhân cũng đã từng học qua ở trường học, nhưng khi so với pháp môn của Kim Quy Hộ Thánh Quyết thì lại kém quá xa. Hắn rất nhanh cảm ứng được vị trí của Huyễn Linh Phổ Quy, từng bước dẫn dắt nó tiến hành dung hòa với linh hồn chân thân của hắn.

Trước đây, mặc dù Lý Thường Nhân có thể cảm nhận được sự tồn tại của Huyễn Linh Phổ Quy. Nhưng hắn lại chậm chạp không có cách nào kêu gọi nó dung hòa với linh hồn chân thân. Trong suốt bốn năm ròng hắn chưa từng có cơ hội bước vào cánh cửa của Dung Đồng Sĩ. Hiện tại, hắn dễ dàng vượt qua một ải này, chính thức bước lên con đường của đồng cốt giả. Tất cả đều là nhờ công lao của Kim Quy Hộ Thánh Quyết.