Chương 17: Phục dụng Phục Cốt Đan

Đồng Cốt Đại Thế Giới

Chương 17: Phục dụng Phục Cốt Đan

Tháng chín, cái nóng của mùa hè đã dần phai nhạt, từng cơn gió mùa thu dìu dịu báo hiệu một mùa khai trường mới lại bắt đầu. Khắp các nơi trên đất nước Đại Cồ, hàng ngàn hàng vạn học sinh đều đang nô nức đến trường, không khí nhộn nhịp, vui không sao kể xiết. Nếu Lý Thường Nhân không bị thương thế nghiêm trọng cản trở thì hiện tại hắn cũng đã có mặt tại trường tiểu học Nghĩa Xuân Hai, cùng những đứa trẻ khác đón năm học mới.

Theo chế độ giáo dục của nước Đại Cồ, sau khi những đứa trẻ hoàn thành lễ Khai Tâm sẽ được hưởng mười hai năm học chương trình giáo dục phổ thông, gồm: Năm năm tiểu học, bốn năm trung học và ba năm đại học. Các chương trình giáo dục đều là tự nguyện, không còn bắt buộc giống như ba năm trước.

Lý Thường Nhân lúc mới biết những chuyện này thì có cảm giác vừa quen thuộc vừa lạ lẫm. Hắn không ngờ vị hoàng đế của Đại Cồ lại có thể có những suy nghĩ giống với con người ở thế giới trước của hắn. Nếu có cơ hội hắn thực muốn chiêm ngưỡng phong thái của vị hoàng đế Đông Bình này một lần.

Lý Thường Nhân mải suy nghĩ, không biết có hai người đang khoan thai bước đến bên cạnh giường bệnh của hắn.

- Đang nghĩ gì đấy, nhóc con?

Tiếng Trần Văn Giàu vang lên phá vỡ trạng thái thất thần của Lý Thường Nhân. Hắn đảo con ngươi sang hướng người vừa nói chuyện. Đây là hành động duy nhất Lý Thường Nhân có thể làm sau gần ba tháng dưỡng thương.

- Hôm nay thế nào? Tu luyện có tiến triển chứ hả?

Trần Văn Giàu thấy Lý Thường Nhân nhìn sang liền tiếp tục hỏi han. Chuyện Lý Thường Nhân đạt tới Dung Đồng Sĩ đã sớm được Phong y sư nói riêng với hắn.

Lúc này, Phong y sư ở bên cạnh mỉm cười nhìn hai người nói chuyện. Tất nhiên, Lý Thường Nhân chỉ có thể nhấp nháy mắt thay cho câu trả lời.

- Ngươi muốn hỏi, Văn Vĩ sao hôm nay không đến hả?

Thấy Lý Thường Nhân nháy mắt mấy cái, Trần Văn Giàu mới vui vẻ nói tiếp:

- Tên đó lúc nào đến đây cũng ồn ào nên bị Phong y sư cấm cửa rồi.

Phong y sư đang đi tới phía bên kia giường bệnh, nghe được lời của Trần Văn Giàu liền nói:

- Ta còn chưa cho hắn mấy viên Hạ Tiên Đan là đã nhân từ rồi đấy.

Hạ Tiên Đan là thuốc trị táo bón, một khi Lê Văn Vĩ uống vào liền chỉ có nước ở luôn trong nhà xí nửa ngày mới ra được. Phong y sư quả nhiên không phải dạng đứng đắn gì mà. Trần Văn Giàu cười to mấy tiếng, đoạn không quên hùa theo nói:

- Tên đầu bò ấy cho mấy viên còn chưa đủ. Phải mấy trăm viên may ra mới khiến hắn biến mất được. Ha... ha...

Trán Lý Thường Nhân toát mồ hôi hột. Hai người này quả thực là rất biết đùa. Hắn sau này vẫn không nên đắc tội với họ mới được.

Phong y sư sau một đoạn thời gian cười vui vẻ mới chậm rãi lên tiếng tiếp:

- Thôi không nói nhảm nhiều nữa. Hôm nay chúng ta đến đây là muốn đưa cho nhóc con nhà ngươi một thứ. Tin chắc thứ này sẽ có hiệu quả rất lớn đối với việc hồi phục cũng như tu luyện của ngươi.

Trong lòng Lý Thường Nhân cảm thấy bồn chồn. Tuy hiện tại hắn đã hoàn thành tới chín mươi chín vòng tuần hoàn, nhưng muốn dựa vào dung nguyên lực đến chữa khỏi thương thế là chuyện viển vông. Dù sao dung nguyên lực chỉ ẩn chứa một tia sinh cơ, hiệu quả chữa thương có hạn. Hơn nữa, việc tu luyện của hắn lại đang gặp bình cảnh, không có cách nào để hoàn thành vòng tuần hoàn thứ một trăm.

Hiện tại, Phong y sư đột nhiên nói đã đem đến một thứ có thể khiến hắn đột phá, còn khẳng định chắc chắn như vậy. Thử hỏi Lý Thường Nhân làm sao không kích động cho được?

Phong y sư không để người khác phải chờ lâu, đoạn vừa móc ra bình đan dược trong người vừa mở miệng giới thiệu:

- Đây là Phục Cốt Đan, một loại đan dược giúp chữa trị xương gãy rất hiệu quả. Với thể trạng của ngươi bây giờ đã có thể bắt đầu phục dụng. Nói ra cũng thật trùng hợp, trong hang động tìm thấy ngươi vừa hay có rất nhiều Bích Huyễn Thảo. Đỡ cho ta phải trở về huyện thành để mua nguyên liệu.

Phục Cốt Đan, đan dược mà khi còn sống Nguyễn Minh Tuấn từng khát khao có được, bây giờ lại bày ra trước mắt Lý Thường Nhân. Đây là một viên đan dược màu nâu, to bằng hạt táo. Trên bề mặt trơn nhẵn thoang thoảng có mùi thơm dịu nhẹ.

Đôi mắt của Lý Thường Nhân mở lớn hết cỡ. Có cảm giác giống như ai đó vừa dụi mạnh vào vết thương chưa lành khiến tim hắn cực kỳ đau nhói. Trong lòng đột nhiên có một loại xung động muốn bật người dậy chộp tới viên đan dược ở trong tay Phong y sư.

- Đừng gấp chứ. Ta nói cho ngươi phục dụng thì sẽ không có chuyện nuốt lời.

Phong y sư tưởng rằng Lý Thường Nhân đang gấp gáp muốn phục dụng Phục Cốt Đan nên mới lên tiếng trấn an. Hắn không ngờ rằng thực ra Lý Thường Nhân chỉ muốn lấy viên đan dược kia đưa cho dì Lan. Việc một lần nữa có thể được nhìn thấy mẹ mình đi lại là tâm nguyện cả đời của Nguyễn Minh Tuấn. Đồng thời, nó cũng là tâm nguyện duy nhất lúc này của Lý Thường Nhân.

Mặc cho trong lòng Lý Thường Nhân không ngừng la hoảng, Phong y sư vẫn chậm rãi đặt viên Phục Cốt Đan vào miệng hắn. Phong y sư nào biết chuyện gì, thấy Lý Thường tâm thần bất ổn liền quát to:

- Tập trung tinh thần! Ngươi hãy dùng Bóng của mình đến dẫn dắt năng lượng của Phục Cốt Đan đi qua cơ thể. Như vậy hiệu quả sẽ càng tốt hơn.

Trần Văn Giàu ở một bên thấy được tình hình, trong lòng tự nhiên cảm thấy hồi hộp. Trong khi Lý Thường Nhân lại có cảm giác vô cùng mất mát. Nhưng hắn vẫn là người biết nhận rõ tình hình, rất nhanh liền tỉnh táo trở lại. Đoạn dựa trên sự hướng dẫn của Phong y sư, hắn triệu hồi Bóng của mình, dùng nó đến dẫn dắt năng lượng của Phục Cốt Đan.

Hư ảnh Kim Quy một lần nữa hiện ra trong não hải của Lý Thường Nhân. Dáng vẻ bệ vệ, đầy bá khí của nó thực khiến người khác khó mà liên tưởng đến loại Huyễn Linh Phổ Quy được. Mỗi lần nhìn thấy nó trong não hải của mình, Lý Thường Nhân đều cảm tưởng như đang đứng trước một vị đại năng đồng cốt giả nào đó. Trong thâm tâm dâng lên một loại kính sợ khó hiểu.

Thời điểm Lý Thường Nhân ý định bắt đầu một vòng tuần hoàn dung nguyên lực. Hắn đột nhiên nhận ra năng lượng của Phục Cốt Đan đang cấp tốc hướng về não hải của mình. Chính xác mà nói, nó đang bị hư ảnh Kim Quy hấp thu với tốc độ cực kỳ đáng sợ. Chưa đầy một cái nháy mắt, toàn bộ năng lượng của Phục Cốt Đan đã bị hư ảnh Kim Quy hấp thu sạch sẽ.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến Lý Thường Nhân trở tay không kịp. Chỉ có thể trơ mắt nhìn năng lượng của Phục Cốt Đan biến mất như chưa hề tồn tại.

Phong y sư và Trần Văn Giàu vẫn luôn để tâm quan sát mọi sự thay đổi trên cơ thể Lý Thường Nhân. Nhưng hai người chờ mãi mà không có dấu hiệu sẽ có chuyện gì đó xảy ra. Khi cả hai đang dần mất kiên nhẫn thì đôi mắt đang nhắm chặt của Lý Thường Nhân bỗng từ từ mở ra.

Phong y sư bởi vì liên quan đến Phục Cốt Đan nên tỏ ra nôn nóng hơn, đoạn vội vã hỏi:

- Thế nào rồi? Có phải có hiệu quả hay không?

Trái với những gì Phong y sư kỳ vọng, Lý Thường Nhân chỉ chớp mắt có một lần duy nhất. Điều này khiến Phong y sư cảm thấy mất mát không nhỏ, nhất thời ngồi phịch xuống cái ghế bên cạnh giường bệnh. Một thân bạch y gọn gàng liền bị hành động này làm cho xộc xệch, nhăn nhúm hẳn.

Thực ra, điều Lý Thường Nhân muốn nói không phải như Phong y sư tưởng tượng. Hắn căn bản còn chưa được nhận một chút năng lượng của Phục Cốt Đan. Toàn bộ đều bị hư ảnh Kim Quy hấp thu sạch sẽ. Càng kỳ lạ hơn là mặc dù hư ảnh Kim Quy là Bóng của hắn, có liên hệ rất chặt chẽ với cơ thể này nhưng hắn căn bản không biết năng lượng của Phục Cốt Đan đã đi đâu?

Hư ảnh Kim Quy vẫn an tĩnh như trước. Ngoài dáng vẻ bệ vệ, đầy bá khí vốn có, nó không hề có một chút thay đổi nào khác. Sự việc xảy ra cứ như hòn đá nhỏ rơi vào hồ, chỉ tạo ra chút gợn sóng rồi biến mất hoàn toàn. Dù Lý Thường Nhân dành bao nhiêu thời gian quan sát cũng không có bất cứ thu hoạch nào.

Mặc dù Lý Thường Nhân rất muốn đem mọi chuyện nói ra cho Phong y sư biết. Nhưng với tình trạng hiện tại của hắn, ngoài việc nháy mắt làm dấu hiệu trả lời thì căn bản không có cách nào khác. Chỉ đành để Phong y sư chịu chút cảm giác thất vọng.

Điều mà Lý Thường Nhân lo lắng nhất lúc này là sự quỷ dị của hư ảnh Kim Quy do đâu mà có? Liệu nó có ảnh hưởng đến quá trình tu luyện của hắn hay không?