Chương 21: Đại Phục Cốt (Hạ)

Đồng Cốt Đại Thế Giới

Chương 21: Đại Phục Cốt (Hạ)

Khi Lý Thường Nhân muốn buông bỏ sự kháng cự với cơn lũ năng lượng. Hắn chợt nghe được đâu đó tiếng khóc đau đớn của người phụ nữ vẫn luôn bao dung hắn. Cảm giác ấm nóng của từng giọt nước mắt rơi trên cánh tay đã từng khiến hắn rúng động. Còn có giọng nói đầy bất lực của người đàn ông bình thường vẫn luôn nghiêm khắc với hắn.

Tuy lòng hắn vẫn luôn hướng về nơi hắn từng sinh sống ở kiếp trước. Nhưng mọi thứ ở kiếp này, đặc biệt là những người thân của hắn, đều mang cho hắn một cảm giác lưu luyến khó tả. Tất cả chúng như một ngọn núi đè nặng lên trái tim của hắn.

Lý Thường Nhân thoáng chốc lâm vào trạng thái tĩnh lặng. Hắn không biết bản thân rốt cuộc là người của kiếp này hay kiếp trước. Trái Đất hay Đồng Cốt Đại Thế Giới, đâu mới là nhà của hắn? Liệu có phải những gì xảy ra ở Trái Đất chỉ là một giấc mộng trong lúc hắn bất tỉnh sau khi khai tâm?

Linh hồn chân thân của Lý Thường Nhân dưới trạng thái dung hợp với Bóng, trong lúc vô thức lại tự vận hành một vòng tuần hoàn. Dường như khi hắn không ngừng tự vấn bản thân đã tạo ra một loại cảm ngộ nào đó. Càng truy vấn đến cùng, linh hồn chân thân của hắn càng đạt được thăng hoa.

Một vòng tuần hoàn, rồi lại một vòng... Rất nhanh chín mươi chín vòng tuần hoàn đã hoàn thành. Dung nguyên lực chỉ dừng lại giây lát liền mạnh mẽ đột phá vòng tuần hoàn thứ một trăm. Nguồn dung nguyên lực hắn có thể điều động bây giờ đã nhiều gấp đôi so với lần đầu hoàn thành một vòng tuần hoàn. So với một người bình thường cần hoàn thành một trăm hai mươi hai vòng tuần hoàn để đột phá Phá Đồng Sĩ, hắn đã cách không xa.

Nhờ việc Lý Thường Nhân không hiểu thấu hoàn thành một trăm vòng tuần hoàn. Năng lượng của viên Đại Phục Cốt có hơn phân nửa được phân bổ đến đúng vị trí. Số năng lượng còn lại bởi vì kinh mạch rối loạn nên bị giữ lại, gây nên những cơn đau âm ỉ kéo dài.

Lúc này, Lý Thường Nhân mới chợt tỉnh lại từ trạng thái quỷ dị trước đó. Những cơn đau bất ngờ đánh úp tới khiến hắn phải nhăn mặt, rên lên mấy tiếng.

Ngớ người trong một tích tắc, Lý Thường Nhân bỗng nhận ra bản thân đã có thể "rên". Không chỉ hắn, hai người Phong y sư cũng bị đứng hình trong một khoảnh khắc. Lúc này, Trần Văn Giàu mới kích động nói:

- Nhóc... nhóc con, ngươi vừa nói gì?

Không chỉ Trần Văn Giàu, Phong y sư cũng nhìn chăm chăm vào Lý Thường Nhân. Bọn họ đã mong chờ ngày này từ mấy tháng trước cho đến bây giờ.