Chương 12: Thương Thế Nghiêm Trọng

Đồng Cốt Đại Thế Giới

Chương 12: Thương Thế Nghiêm Trọng

Thấy Lê Văn Vĩ đuổi theo Vô Diện ra khỏi hang động, Trần Văn Giàu ngược lại không có cùng đi. Hắn biết tuy hắc y nam tử đã bị nội thương nhưng có Lam Yên Độc Dịch bên người, hiện tại muốn bắt y là điều cực kỳ khó. Hơn nữa, hắn phát hiện cái thân thể nhỏ bé bê bết máu ở phía sau không ngờ vẫn còn sống. Tiếng tim đập của người kia rất yếu ớt, dù hắn là Đồng Linh sơ kỳ cũng phải ở khoảng cách tương đối gần mới có thể cảm nhận được.

Đến bên góc của hang động, Trần Văn Giàu cẩn thận dùng chiếc áo ngoài của mình bọc thân thể nhỏ bé kia lại, sau đó đặt thêm một viên đan dược vào miệng của đối phương. Làm hết thảy mọi chuyện, hắn mới bế thân thể kia lên đi ra khỏi hang động.

Cửa hang lần này ở một vị trí khác so với lần trước Lý Thường Nhân và Nguyễn Minh Tuấn đi vào. Kích thước của cửa hang khá rộng, phía hai bên còn có không ít cây cối nằm rạp do bị người phá dỡ qua. Trần Văn Giàu đang theo lối cửa hang này đi ra phía ngoài, đoạn tìm đến một nơi sạch sẽ tạm đặt Lý Thường Nhân xuống, sau đó lẳng lặng chờ đợi.

Thời gian qua không lâu lắm, Lê Văn Vĩ từ xa đang gấp gáp chạy trở về. Người chưa đến mà giọng nói oang oang đã truyền ra khắp nơi:

- Văn Giàu, ngươi làm cái mẹ gì mà không truy đuổi tên kia thế hả?

Trần Văn Giàu nghe mà cười lắc đầu, đợi đồng bạn đến gần mới không khách khí nói:

- Ta lại chẳng ngu bằng ngươi. Biết có đuổi cũng vô ích thì đuổi làm gì?

- Ngươi con mẹ nó không nói sớm. Hại ông đây chạy mệt bở hơi tai. – Hai mắt Lê Văn Vĩ trợn trừng, bộ râu quai nón rung ring trông khá hài hước.

- Không để ngươi đuổi tên Vô Diện kia chạy xa chút thì chúng ta sao tiện làm việc được?

Trần Văn Giàu vẫn tùy ý cười nói, căn bản chưa từng lo lắng trước dáng vẻ hùng hổ của đồng bạn. Lê Văn Vĩ chỉ hừ một tiếng, ánh mắt lúc này mới chuyển sang chú ý thân ảnh nhỏ bé nằm gần đó, đoạn hỏi:

- Ngươi tính làm gì với nó?

- Ta đã cho nó uống Hộ Tâm Đan để cầm máu. Hi vọng có thể giữ được mạng của nó đến lúc Phong y sư chạy tới.

Lời vừa nói xong, không khí giữa hai người liền rơi vào trầm mặc. Ánh mắt phức tạp của cả hai nhìn qua người đang nằm bất tỉnh mấy lần. Lúc sau, Trần Văn Giàu mới chậm rãi lên tiếng:

- Việc trước tiên của chúng ta là lấp lại cái hang này đã. Chuyện của nó lúc trở về hẵng tính.

- Được.

Lê Văn Vĩ gật đầu đồng ý. Lúc này, hai người không ai bảo ai, tự mình mỗi người vận chuyển vài tảng đá lớn gần đó đến chặn cửa hang lại. Trần Văn Giàu còn bố trí thêm một vài cái bẫy tương đối bí mật ở xung quanh, xem như đảm bảo mọi việc chu toàn. Sau khi hoàn tất hết thảy, cả hai mang theo Lý Thường Nhân rời khỏi Tật Mang Sơn, tiến đến trạm dừng chân gần nhất là làng Thượng Bồng.

***

Trên chiếc giường bệnh cũ kỹ, Lý Thường Nhân nằm im bất động, hai mắt nhắm nghiền tựa như đang ngủ say. Khu vực xung quanh nơi hắn dưỡng bệnh toàn một mảnh yên tĩnh. Nơi đây là khu trạm xá duy nhất trong làng Thượng Bồng, hiện tại đã được quân đội triều đình trưng dụng, bất cứ ai nếu không được sự cho phép đều không thể tiến đến.

Phía bên ngoài, trên trời cao có ánh trăng tròn vành vạnh to đến kinh người, dường như chỉ cần khẽ giơ tay là có thể chạm tới. Ánh sáng nhu hòa của mặt trăng lan tràn ra khắp nơi, phủ lên mọi vật bên dưới một sắc bạc huyền ảo. Len lỏi qua khe cửa sổ của khu trạm xá, từng tia sáng rọi xuống một phần thân thể của Lý Thường Nhân. Qua hồi lâu, dường như cảm ứng được sự hiện hữu của ánh trăng, nơi trái tim người đang nằm bỗng tỏa ra kim quang nhàn nhạt.

Chuyện kỳ dị phát sinh, từng tia sáng bạc trong phòng đột ngột bị bẻ cong, cưỡng ép chiếu tới vị trí trái tim của Lý Thường Nhân. Trong lúc nhất thời, kim quang trở nên chói mắt, nó tham lam hút lấy những tia sáng bạc xung quanh. Dường như ánh trăng hôm nay đối với kim quang có hiệu quả tẩm bổ cực lớn khiến trạng thái của nó càng ngày càng cường thịnh.

Một hư ảnh hình khiên màu hoàng kim dần hiển hiện, trôi lơ lửng ngay phía trên người của đứa bé mười tuổi. Cả cơ thể của Lý Thường Nhân giống như nhận được sự tẩy rửa nào đó. Khí tức thần thánh lan tràn ra khắp căn phòng nhưng trong nháy mắt liền thu hồi. Kim quang hoàn toàn biến mất, từng tia sáng bạc một lần nữa trở lại vị trí vốn có của chúng.

Giây lát sau, phía bên ngoài truyền đến tiếng bước chân của đám lính đi tuần nhưng không có ai nhận ra sự khác lạ trước đó trong căn phòng. Bọn họ chỉ lướt qua mà không hề dừng lại, bầu không khí yên tĩnh một lần nữa trở về trong khu trạm xá lụp xụp. Trên giường bệnh, ngón tay nhỏ nhắn của đứa bé mười tuổi khẽ nhúc nhích...

***

Thời gian thấm thoát như thoi đưa, Lý Thường Nhân đã hôn mê tròn một tháng. Sau khi chuyện trong Tật Mang Sơn được tiết lộ phong phanh, cả làng Thượng Bồng trên dưới đều nhốn nháo một trận. Đặc biệt, cha mẹ của Nguyễn Minh Tuấn là người sốt sắng hơn cả. Bọn họ vẫn một mực chờ đợi Lý Thường Nhân tỉnh lại để hỏi rõ tung tích của đứa con trai yêu quý. Tuy rằng ai cũng biết đây chỉ là hi vọng xa vời.

Lúc Lý Thường Nhân được đưa về, cả người đều be bét máu, tình trạng vô cùng thảm. Lão Hùng, y sư duy nhất trong làng, từng sơ cứu qua cho hắn đã nói rất rõ ràng, da thịt thủng từng lỗ to, xương gãy nhiều đoạn, căn bản không thể sống nổi.

Tuy Lý Thường Nhân như một con gián ương ngạnh, thân thể bị phá hư như thế nào đều không có từ bỏ. Nhiều lần rơi vào tình trạng nguy kịch, hắn vẫn hiểm hiểm vượt qua một đường. Không lâu sau đó, còn có một vị y sư của quân đội được điều đến, bệnh tình của hắn dần dần trở nên ổn định hơn so với lúc trước. Nhưng dù như thế cũng chưa từng có một ai dám khẳng định hắn còn có thể tỉnh lại được hay không?

Bên trong khu trạm xá, Trần Văn Giàu đang cùng một người đứng trước giường bệnh của Lý Thường Nhân. Chuyện này vốn đã thành thói quen của hai người, cứ vào một khoảng thời gian nhất định trong ngày cả hai đều sẽ đến khu trạm xá quan sát tình hình. Sau khi đợi người bên cạnh kiểm tra qua mọi thứ một lượt, Trần Văn Giàu mới nhân cơ hội hỏi thăm:

- Phong y sư, tình hình của người bệnh hiện tại như thế nào? Có khả năng tỉnh lại hay không?

Phong y sư nhìn qua là một nam tử hơn ba mươi tuổi, dáng vẻ đường hoàng, mười phần đĩnh đạc. Hắn để mái tóc ngắn, trên người chỉ mặc quần áo đơn giản nhưng dưới ánh mặt trời phản chiếu lại hiện ra mấy phần tuấn lãng. Lúc này, nghe được câu hỏi của Trần Văn Giàu hắn cũng không vội trả lời, trải qua suy tư một phen mới chậm rãi lên tiếng:

- Ngoại trừ trái tim, tất cả nội tạng trong người nó đều đã vỡ nát. Mặc dù ta đã thử hết các phương pháp chữa trị có thể nhưng đều không có hiệu quả. Vẫn là nên sớm thông báo cho người nhà của nó đến lo hậu sự. Chúng ta cũng không cần thiết phải ở đây chờ đợi thêm nữa.

- Cái này…

Mặc dù sớm biết kết quả nhưng Trần Văn Giàu vẫn khó có thể giấu nổi vẻ ảo não. Đứa bé này là đầu mối duy nhất giúp bọn họ hiểu rõ tình hình xảy ra trong hang động lúc đó. Đây rất có thể là một điểm đột phá quan trọng của bọn họ trong kế hoạch lần này. Nhưng hiện tại tất cả đều không còn ý nghĩa, bảo sao hắn lại cảm thấy thất vọng.

Tâm trạng của Lý Thường Nhân vẫn cực kỳ bình tĩnh. Ý thức của hắn sớm đã tỉnh lại được vài ngày nhưng cơ thể bị tàn phá quá nặng, căn bản không có biện pháp cử động. Ngoại trừ lần đầu tỉnh lại có thể nhúc nhích một ít ở đầu ngón tay, phần lớn khoảng thời gian khác hắn đều nằm im một chỗ. Chẳng qua những điều này đối với hắn đều không quan trọng, bởi vì tâm hắn sớm đã cùng với Nguyễn Minh Tuấn chết đi.

Đối với Lý Thường Nhân, cái chết của Nguyễn Minh Tuấn thực sự là một cú sốc rất lớn. Kiếp trước cậu bạn này của hắn cũng vì cứu hắn mà chết, khi đó cậu ta vừa tròn mười tuổi. Tuy chi tiết trong đó sẽ có những chỗ khác biệt nhưng kết quả cuối cùng lại giống nhau như đúc. Nghĩ đến những lời Tử Thần đại nhân nói ra lúc trước, lại nhớ đến hình ảnh trong giấc mơ đếm số. Trong lòng Lý Thường Nhân xuất hiện cảm giác nghẹn ngào khó tả. Hắn chẳng lẽ phải một lần nữa trải qua cuộc đời đáng xấu hổ của kiếp trước hay sao? Điều đáng buồn hơn cả là dù hắn biết rõ mọi chuyện nhưng bản thân không có biện pháp để thay đổi.

Trong thế giới đề cao cường giả như Đồng Cốt Đại Thế Giới, một phế vật không thể tu luyện như Lý Thường Nhân căn bản chính là cặn bã. Kiếp trước sống trong một xã hội ít hỗn loạn hơn, hắn còn không có cách để thay đổi số phận, cuối cùng mờ mịt chết đi. Hiện tại, muốn hắn phấn chấn tinh thần, làm lại từ đầu. Nghĩ thì có vẻ hay lắm nhưng hiện thực nó quá tàn khốc, cặn bã như hắn dù đi đâu cũng chính là cặn bã mà thôi. Không bằng lúc này chết đi, sớm giải thoát để bản thân bớt đau khổ.