Chương 11: Lam Yên Độc Dịch

Đồng Cốt Đại Thế Giới

Chương 11: Lam Yên Độc Dịch

Hai người Trần Văn Giàu cẩn thận quan sát xung quanh, bất cứ dị động nào trong hang động cũng không thoát khỏi được tầm mắt của họ. Cả hai khá kinh ngạc khi nhìn thấy thân xác đã mất nửa đầu của con quái vật khổng lồ. Trong miệng Lê Văn Vĩ lúc này bất giác nói ra một danh tự:

- Yên Độc Ngạc Ngư?

- Con quái vật này vậy mà đã bị giết chết?

Trần Văn Giàu không tin tưởng lắm khi nói ra những lời ấy. Loài Yên Độc Ngạc Ngư vốn có một tia huyết mạch của Viễn Cổ Long Ngạc, một trong những hung thú mạnh mẽ thời thượng cổ. Tuy huyết mạch của chúng không tính cao quý nhưng trong Hồn thú cũng là giống loài xếp trên. Con Yên Độc Ngạc Ngư trước mắt càng có tuổi thọ vượt qua mười năm tuổi, thực lực chỉ sợ đã là Hồn thú cấp ba, có thể sánh ngang với một Đồng Sư của nhân loại.

Như đã biết trước đó, đồng cốt trong nhân loại vốn phân chia ra các cảnh giới chính như Đồng Sĩ, Đồng Sư, Đồng Linh,… Mà Hồn thú thì được con người chia thành chín cấp, trong đó cấp một tương ứng với loại động vật bình thường đã khai tâm, tám cấp còn lại đồng dạng đối ứng với tám cảnh giới của các đồng cốt giả. Hồn thú cấp hai sẽ tương đương với Đồng Sĩ, Hồn thú cấp ba tương đương với Đồng Sư,… Tuy nhiên cách nói như vậy chỉ ở mức tương đối. Bởi do đặc điểm lợi thế đến từ cơ thể to lớn và kiên cố nên thực tế Hồn thú thường mạnh hơn một bậc so với đồng cốt giả cùng cấp.

Do đó, hai vị Đồng Linh sơ kỳ là Trần Văn Giàu và Lê Văn Vĩ đều không dám tự nhận, họ có thể tạo ra được loại vết thương đáng sợ như vậy lên cơ thể Yên Độc Ngạc Ngư. Chẳng qua hai người họ căn bản không biết con Yên Độc Ngạc Ngư kia vốn là một cái ngu xuẩn. Chỉ cần một vị Đồng Sư có kinh nghiệm chiến đấu cũng đủ để tạo ra hiệu quả tương tự như Lý Thường Nhân đã từng làm.

Hiện tại, hai người Trần Văn Giàu tự nhiên bị cái xác mất nửa đầu của Yên Độc Ngạc Ngư kinh sợ một hồi. Qua một lúc, cả hai mới chuyển sự chú ý sang cái ao lớn trong hang động.

Bước từng bước cẩn trọng đến bên cạnh cái ao lớn, hai người Trần Văn Giàu vừa cảnh giới xung quanh vừa chậm rãi quan sát mặt nước màu xanh biếc. Liên hệ với cái xác Yên Độc Ngạc Ngư trước đó, Trần Văn Giàu liền đưa ra kết luận:

- Đây có lẽ là Lam Yên Độc Dịch của Yên Độc Ngạc Ngư rồi?

- Hừ! Lại có thể thu được nhiều như vậy. Bọn chó săn này lá gan cũng thật là lớn. – Gương mặt Lê Văn Vĩ hiện rõ vẻ giận dữ, trong giọng nói mang theo sát khí không thèm che giấu.

- Ngươi nói xem tên Vô Diện kia có thể chạy đi đâu được?

Trần Văn Giàu đột nhiên nhìn sang Lê Văn Vĩ hỏi ý kiến. Nam tử cầm chùy đối mắt nhìn lại đồng bạn, dường như giữa hai người bỗng hình thành nên một loại liên hệ ăn ý. Cả hai đồng thời đều lùi ra phía sau một đoạn, trên người bày ra tư thế sẵn sàng chiến đấu. Giọng nói ồm ồm của Lê Văn Vĩ vẫn đều đều vang lên trong lúc đó:

- Thằng oắt con đó thì trốn được bao xa? Ta mà gặp được liền một chùy đập chết.

Tiếng nói vừa dứt, giống như phản ứng lại lời khiêu khích của Lê Văn Vĩ, mặt nước trong ao đột nhiên dũng động. Lam Yên Độc Dịch bắn tung tóe ra phía ngoài khiến hai người Trần Văn Giàu vội vàng né tránh.

Lam Yên Độc Dịch là một loại chất độc kỳ lạ. Nó không có các phản ứng sủi bọt hay ăn mòn thường thấy. Khi Lam Yên Độc Dịch chạm vào da thịt sẽ lập tức thẩm thấu, tiến vào bên trong nội thể. Những người trúng phải loại độc này liền mất hết khí lực, căn bản không thể hoạt động bình thường. Thời gian trúng độc càng dài, bên trên thân thể người bệnh sẽ xuất hiện các mụn nước. Những mụn nước này dần dần lớn lên, đến một thời điểm nào đó sẽ đồng loạt vỡ tung khiến người bệnh bị sốc mà chết.

Hai người Trần Văn Giàu vì biết rõ đặc tính của Lam Yên Độc Dịch nên mới cẩn thận ứng đối khi bị tập kích. Chỉ là họ không rõ Vô Diện làm cách nào có thể thoải mái trốn trong Lam Yên Độc Dịch lâu như vậy?

Đối với Vô Diện, y sớm biết bản thân trốn dưới ao lớn không thể nào giấu diếm được hai người Trần Văn Giàu. Dù có Lam Yên Độc Dịch yểm hộ thì cũng chỉ có thể tránh được trong thời gian ngắn. Vì vậy, ngay khi biết mình bị bại lộ Vô Diện liền lao ra ngoài, lợi dụng sự kiêng kị của hai người Trần Văn Giàu với Lam Yên Độc Dịch để tạo cho mình một con đường thoát đi.

Hai người Trần Văn Giàu sớm đã có chuẩn bị, đòn công kích phủ đầu sẵn sàng tung ra bất cứ lúc nào. Nhưng trái với những gì họ nghĩ, Vô Diện căn bản không có chạy về phía lối ra. Y theo hướng ngược lại chạy tới một góc phía bên kia cái xác Yên Độc Ngạc Ngư.

- Chạy đâu???

Trong lòng Lê Văn Vĩ chưa từng để ý, vừa vung chùy đuổi theo vừa hét to. Trần Văn Giàu theo hướng còn lại vòng sang chặn đầu, tạo thành thế gọng kìm.

Do Trần Văn Giàu là người gần xác Yên Độc Ngạc Ngư hơn nên hắn là người đuổi đến sớm nhất. Khi hắn trông thấy Vô Diện đang lao tới một cái xác nhỏ bé nằm ở trong góc, hắn liền bất kể chuyện gì cứ xuất chiêu trước rồi tính. Bộ pháp dưới chân hơi đổi, từ nhanh chuyển chậm, nhẹ nhàng tựa mây trôi. Tư thế xuất chiêu của hắn vững vàng mà oai hùng, hai tay đang hóa trảo bỗng hoa lên mấy cái.

Một con sư tử trông khá hùng dũng từ trong cơ thể Trần Văn Giàu lao ra ngoài. Trên lưng sư tử có một đôi cánh dài, phủ đầy những chiếc lông vũ xinh đẹp. Đôi cánh lúc này bỗng dang ra vỗ mấy cái, sắc bạc của lớp giáp trên thân thể con sư tử liền sáng lên. Cả cơ thể của nó chợt lao vụt đi với tốc độc đáng kinh ngạc, rất nhanh đã đánh tới bên cạnh hắc y nam tử.

Vô Diện vốn bị nội thương nên không dám mặc kệ cho ngân sư đánh tới. Y dựa vào thân pháp quỷ dị của mình thành công tránh thoát công kích, nhưng đồng thời với đó liền đánh mất cơ hội tiếp cận Lý Thường Nhân. Bởi Trần Văn Giàu đã lợi dụng khoảng thời gian ấy để xen vào vị trí giữa hai người.

Khi Trần Văn Giàu muốn công kích lần nữa thì Vô Diện liền lấy một cái bọc bên hông ném tới. Trông thấy thoáng qua Lam Yên Độc Dịch tràn ra từ trong cái bọc, Trần Văn Giàu theo bản năng tránh sang một bên. Lúc này hắn mới sực nhớ ra phía sau còn có một người nhưng tiếc rằng mọi chuyện đều đã muộn.

Cái bọc đập mạnh vào tường khiến Lam Yên Độc Dịch văng tung tóe. Một phần chất dịch loãng màu xanh biếc rơi vào trên người Lý Thường Nhân. Hắn hiện tại đã bất tỉnh, căn bản không biết những chuyện đang xảy ra với mình. Thân thể nhỏ bé nằm bất động trong vũng máu đỏ thẫm hòa cùng Lam Yên Độc Dịch xanh biếc.

Vô Diện ném xong cái bọc liền nhân cơ hội chạy trốn, không thèm để ý kết quả phía sau. Hướng đi của y lần này tự nhiên là cửa ra của hang động.

- Đừng lại, thằng nhãi!

Lê Văn Vĩ tức đến trợn cả mắt. Hắn vừa đuổi đến nơi thì Vô Diện đã cướp đường chạy ra, khiến hắn không có thời gian nghỉ ngơi phải cấp tốc chuyển hướng đuổi tiếp. Càng đáng giận là hắn phải luôn cẩn thận duy trì khoảng cách, tránh việc bị Vô Diện bất thình lình ném ra cái bọc đựng Lam Yên Độc Dịch giống như lúc trước.