Chương 10: Nhất Chỉ Diệt Hung Thú

Đồng Cốt Đại Thế Giới

Chương 10: Nhất Chỉ Diệt Hung Thú

Thủ vững tâm thần của bản thân, Lý Thường Nhân bắt đầu huy động ngón tay kéo dòng khí màu vàng rực rỡ thành nét, dựa theo bức đồ án trong đầu tiến hành phác họa.

Nét đầu tiên vô cùng chậm chạp tựa như một con ốc sên dù nhìn tới nhìn lui cũng chỉ thấy nó đang ở nguyên chỗ cũ. Trong khi thực tế con ốc sên đó vẫn đang đều đặn bò từng chút từng chút một. Khi đến khúc cuối, con ốc sên mới cẩn thận chuyển hướng, bò trên con đường của nét vẽ thứ hai. Lúc này, ốc sên giống như có thêm một đôi chân trước khỏe mạnh mà linh hoạt, giúp nó kéo lê thân thể đi nhanh hơn vài phần.

Cứ như vậy qua mỗi một nét vẽ, con ốc sên lại nhiều thêm một đôi chân, từ bò đến bước đi rồi chuyển dần thành chạy. Tốc độ của nó khiến người nhìn phải hoa cả mắt, căn bản không thể liên tưởng đến thời điểm ban đầu.

Lý Thường Nhân giống như trải qua một loại trạng thái huyền diệu. Mỗi một nét vẽ ra lại khiến linh hồn của hắn nhận được thêm một ít dẫn dắt, dần dần còn có dấu hiệu muốn thoát ly thân thể, cộng hưởng với đất trời.

Bụp!

Lại một mảng da thịt trên thân thể Lý Thường Nhân nổ tung. Bộ quần áo tổn hại trên người hắn bị nhuộm thành một màu đỏ thẫm. Cả cơ thể của hắn sớm đã không còn nguyên vẹn, từng khối thịt đỏ tươi xen lẫn sắc đen hiện ra dưới ánh sáng yếu ớt trong hang động.

Lý Thường Nhân vẫn có thể đứng vững đến lúc này đã là một kỳ tích, càng huống hồ hắn còn phải để tâm đi phác họa bản đồ án trong đầu. Ngón trỏ bàn tay phải của hắn từ lâu đã bị khoét xuống vài lỗ thịt khá dài, để lộ ra những phần xương trắng hếu. Dòng khí màu vàng rực rỡ vẫn theo ngón tay kia tuôn ra ào ạt, dung nhập vào cái đồ án đang lơ lửng ở phía trước.

Một nét vẽ cuối cùng vừa hoàn thiện, phù văn hình ngọn lửa nằm giữa đồ án đột nhiên sáng lên màu đỏ rực. Nguyên tố hỏa hệ ở xung quanh liền bị hấp dẫn hội tụ tại đó, tạo nên một vòng xoáy quang quyển vô cùng đáng sợ.

Con quái vật khổng lồ cảm nhận được một tia nguy hiểm. Đôi mắt xẻ dọc như rắn hổ mang liếc tới chỗ Lý Thường Nhân đang đứng, hung tính trong người đột nhiên đại phát, một con vật nhỏ bé thế mà lại dám uy hiếp nó? Mặc kệ cái thứ rắc rối ở trong vòm họng, con quái vật khổng lồ vẫn há miệng cắn tới Lý Thường Nhân.

Hành động liều lĩnh của con quái vật đã chứng tỏ trí tuệ của nó khá thấp, căn bản không có trải qua các cuộc chiến đấu thực sự. Mà Lý Thường Nhân tuy đồng dạng thiếu hụt kinh nghiệm trận mạc nhưng hắn lại thắng ở có trí tuệ của loài người hỗ trợ.

Đứng sau đồ án to như cái mâm, tầm mắt của Lý Thường Nhân hoàn toàn không bị vòng xoáy quang quyển che phủ. Hắn trông thấy rất rõ ràng hình dáng của con quái vật khổng lồ đang tiến lại gần. Hắn còn trông thấy một thân hình bé nhỏ tuy bị tàn phá khắp nơi nhưng vẫn kiên cường chống chọi, quyết không chịu khuất phục trước số phận an bài.

- Tuấn…

Lý Thường Nhân thổn thức kêu lên một tiếng, hai hàng huyết lệ chảy dài trên gương mặt nhợt nhạt. Ngón trỏ bàn tay phải còn sót lại chút ít da thịt chậm rãi đưa lên, chỉ vào phù văn hình ngọn lửa màu đỏ rực. Cả đồ án hơi điều chỉnh phương hướng, một cột sáng thô to bằng cánh tay từ giữa vòng xoáy quang quyển bắn ra. Giống như một ngọn lửa đỏ hừng hực đang tỏa ra ánh hào quang chói lóa. Cột sáng nhanh như cắt đâm tới cái miệng đang há của con quái vật khổng lồ…

Ầm!!!

Một vụ nổ kinh khủng phát ra, tạo nên những chấn động mãnh liệt bên trong hang động. May mắn ở đây là dưới lòng Tật Mang Sơn, đất đá rất cứng rắn nên hang động vẫn có thể bảo trì phần lớn hình dạng ban đầu.

Qua hồi lâu, bụi mù dần tan đi để lộ ra cảnh tượng kinh hoàng. Một nửa cái đầu của con quái vật khổng lồ đã bị đánh nát bấy. Máu tươi màu xanh biếc nhầy nhụa chảy xuống, một phần da thịt vẫn còn tỏa ra mùi cháy khét đặc trưng. Cả cơ thể to lớn nay nằm yên bất động, khí tức sinh mệnh đã hoàn toàn biến mất, trở thành một cái xác vô hồn không trọn vẹn.

Ở phía đối diện, Lý Thường Nhân bất tỉnh nằm úp mặt tại một góc bên vách động. Cả người hắn ngập trong vũng máu đỏ thẫm, khắp nơi đều có vết thương chằng chịt. Ngoại trừ ở ngực trái tản ra kim quang nhàn nhạt, là chỗ duy nhất còn bảo toàn nguyên vẹn. Dường như tại đó có một lực lượng thần bí đang giúp hắn bảo vệ quả tim được lành lặn.

Kết quả chiến đấu quả thực vượt xa lí lẽ bình thường. Ai có thể nghĩ một thường nhân yếu ớt lại có thể giết chết một con quái vật to lớn, ngang ngửa với tòa lầu ba tầng? Tuy trong đó yếu tố may mắn chiếm đa số nhưng chiến tích của hắn không ai có thể phủ nhận.

Lại qua một thời gian ngắn, phía bên kia hang động có một bóng người đang chạy tới. Lúc trước, vì khoảng cách tới chỗ kia tương đối xa nên hai người Lý Thường Nhân không nhìn ra được trong hang động còn có một lối vào khác. Nếu để cho bọn họ có thời gian tìm hiểu, chắc chắn sẽ phát hiện lối vào này lớn hơn lối vào lúc ban đầu khoảng cỡ hai lần, đủ để thân thể của một người trưởng thành thoải mái đi lại.

Lúc này, bóng dáng người mới đến ngày càng hiện rõ. Bộ y phục màu đen, chiếc mặt nạ trống trơn có duy nhất một họa tiết ngọn lửa bên viền, hai thứ này đã đủ để chứng minh thân phận của người mới đến. Vô Diện đang cấp tốc chạy đi trong bộ dạng chật vật. Chiêu thức cuối cùng tuy y thành công thoát được nhưng cái giá phải trả cũng rất lớn. Nội thương nghiêm trọng trong người khiến y khó có thể tái chiến với hai người Trần Văn Giàu.

Vô Diện một mạch chạy vào trong hang động, dáng vẻ mười phần thành thục. Nhưng khi chứng kiến thảm trạng của con quái vật khổng lồ, y đột ngột dừng bước, hoảng sợ hét lên:

- Không! Con của ta…

Dường như không dám tin vào mắt mình, Vô Diện vội vàng chạy tới kiểm tra. Đứng bên cạnh xác con quái vật, tay y run run chạm vào một bên miệng vết thương. Nhìn thấy rõ mọi chuyện, ánh mắt của Vô Diện liền trở nên phẫn nộ, từng tiếng gằn từ phía sau chiếc mặt nạ truyền ra khắp động:

- Là ai? Ai giết con ta???

Lúc này, một thân ảnh nhỏ bé bê bết máu đập vào mắt hắc y nam tử. Vô Diện không nhận ra kẻ đó là ai nhưng sát khí trong người y không vì thế mà giảm bớt. Trong đầu y chỉ có một ý nghĩ, phải khiến kẻ kia chịu giày vò gấp trăm, gấp ngàn vạn lần mới có thể bù đắp cho cái chết của đứa con mà y luôn coi là bảo bối.

- Oắt con Vô Diện! Mau mau ra gặp ông nội của mày đi nào!

Tiếng nói thô lỗ của Lê Văn Vĩ từ xa truyền lại khiến Vô Diện mới bước đi được nửa bước liền do dự. Y nghiêng đầu nhìn cái xác của con quái vật, trong mắt hiện rõ ý tiếc thương. Nhưng ngay sau đó, hắc y nam tử liền dứt khoát chuyển hướng chạy về cái ao lớn giữa động, đoạn nhảy xuống phía dưới không chút chần chờ.

Mặt nước ao xuất hiện từng cơn sóng dập dềnh, qua hồi lâu mới dần yên lặng trở lại. Đúng vào lúc này, hai người Trần Văn Giàu mới một trước một sau chậm rãi tiến vào bên trong hang động.