Chương 4: Giấc Mơ Đếm Số

Đồng Cốt Đại Thế Giới

Chương 4: Giấc Mơ Đếm Số

Luân hồi nhiễu loạn
Họa đến đất trời
Thường nhân không tỉnh
Vạn vật tất vong.

Một lời sấm truyền trực tiếp dội thẳng vào tâm trí khiến hai mắt nhắm nghiền của Lý Thường Nhân lập tức mở lớn. Đập vào mắt hắn là một chiếc đồng hồ hình hộp chữ nhật màu đen quỷ dị. Từ bề ngoài đến xem, chiếc đồng hồ này chắc phải to bằng một chiếc xe khách hai mươi tư chỗ, ở mặt trước còn có một dãy số kỹ thuật màu đỏ như máu đang đếm ngược.

Lại tới nữa hả?

Giấc mơ đếm số…

Sở dĩ có cái tên như vậy là bởi vì mỗi lần trong giấc mơ này, lúc bắt đầu đều sẽ xuất ra một lời sấm truyền rất hùng hổ dọa người. Nhưng phía sau đó lại không có cái gì đặc sắc, nó buồn chán đến nỗi Lý Thường Nhân phải nhìn đồng hồ đếm theo từng số là đủ hiểu. Điểm duy nhất khiến người ta thoải mái là trong giấc mơ này, ý thức của Lý Thường Nhân hoàn toàn chủ động, không bị bó buộc tay chân như những giấc mơ bình thường khác.

Lý Thường Nhân vẫn còn nhớ lần đầu tiên tiến vào không gian của giấc mơ này là tầm bốn năm trước. Lúc đấy mọi thứ đối với hắn mà nói đều rất mới mẻ, có cảm giác đây là một chuyện vô cùng thần kỳ. Nhưng theo số lần tiến vào ngày càng nhiều, hắn cũng dần mất đi niềm hứng thú. Dù sao đã có chín lần "đếm số", rất nhiều thứ hắn sớm đã thông thuộc. Tỷ như chuyện càng về sau khoảng cách giữa hai lần đếm số càng nhỏ, hay như chuyện thời gian mỗi lần đếm số sẽ rút ngắn hơn so với lúc trước... Mà theo hắn suy đoán, những việc này hẳn có lẽ liên quan đến số thời gian đếm ngược trên chiếc đồng hồ màu đen bí ẩn kia.

"24: 00: 30"

So sánh với lần trước Lý Thường Nhân đến đây thì dãy số trên chiếc đồng hồ đã ít hơn vài con số. Dựa theo thời gian, giấc mơ này có khả năng sau một ngày nữa sẽ biến mất. Hiện tại, điều hắn lo lắng nhất là sẽ tốn bao nhiêu thời gian để "đếm số"? Tựa như lần trước hắn chỉ tốn có mười phút để thoát ra ngoài. Không biết lần này có thể mất ít hơn con số đó hay không?

"24: 00: 20"

Xung quanh trải dài một màu trắng xóa vô biên vô hạn. Để một người, một đồng hồ giữa khoảng không trống rỗng trông có vẻ thật nhỏ bé và cô liêu. Ở lại đây lâu dài quả thực là một loại khảo nghiệm đáng sợ đối với mỗi người. Có mấy ai có thể chịu được sự cô đơn giày vò?

Lý Thường Nhân như thường lệ vẫn đang đếm. Chỉ có lẩm nhẩm theo mỗi con số đang nhảy và lắng nghe từng tiếng tích tắc phát ra từ chiếc đồng hồ, hắn mới có thể khẳng định là thời gian đang trôi.

"24: 00: 10"

Đồng hồ vừa điểm, toàn thân Lý Thường Nhân đột nhiên cứng ngắc. Cả người hắn giống như bị người ta trói chặt rồi đem nhốt vào một chiếc quan tài trong suốt, có giãy dụa thế nào cũng chỉ là vô nghĩa. Trong lòng hắn cảm thấy hoảng sợ tột độ, muốn gào to nhưng lại phát hiện cái miệng đã dính chặt từ khi nào. Âm thanh ư ứ của chàng trai trẻ truyền ra mỗi lúc một gấp gáp, trái ngược với hình ảnh từng con số đang đều đặn thay đổi trên chiếc đồng hồ màu đen. Một bên vội vã, một bên nhàn nhã, hai thái cực trái ngược đồng thời cùng xuất hiện dễ dàng tạo nên sự trùng kích rất lớn về thị giác.

"24: 00: 00"

Cạch.

Đất dưới chân Lý Thường Nhân bỗng nhiên tách ra để lộ một cái hố đen ngòm. Chàng trai trẻ trông thấy tình cảnh này nhất thời đầu óc choáng váng, hắn chẳng lẽ muốn lọt hố lần nữa hay sao? Không ai trả lời hắn, mà cái kỳ tích hắn vẫn luôn chờ đợi cũng chẳng xảy ra.

Lý Thường Nhân cứ thế rơi thẳng xuống hố. Thị giác của hắn ở trong bóng tối đã hoàn toàn trở nên vô dụng. Phải qua một lúc, hắn mới có thể cảm nhận được bản thân vừa rồi đã xảy ra va chạm với một phần bề mặt cứng rắn. Sau đó, thân thể hắn dường như trượt dài xuống dưới theo hình xoắn ốc, tốc độ mau đến kinh người.

Hắn cứ tiếp tục trượt...

Lại trượt...

Không biết qua bao lâu, Lý Thường Nhân rốt cuộc thấy được ánh sáng nơi cuối con đường. Ý nghĩ vui mừng vừa mới nhen nhóm trong đầu thì chuyện tiếp theo lại khiến hắn khóc không ra nước mắt. Ở phía bên ngoài cánh cổng rời đi là một cái động cao hàng chục mét, mà hắn chính là từ trên đỉnh động rơi thẳng xuống.

- A a... Ta muốn *** mười tám đời tổ tiên nhà ngươi!

Lý Thường Nhân rốt cuộc có thể nói chuyện. Nhưng hắn nào có tâm tình trò chuyện tử tế, lời đầu tiên vừa ra đã chửi thẳng mặt tổ tiên mười tám đời của kẻ tạo ra giấc mơ kỳ quái này. Trước đó tám lần đều không có cái gì bất thường xảy ra, hắn tiến vào ngắm đồng hồ, đếm một loạt số rồi đi ra. Hiện tại, hắn hết lọt hố lại rơi động, thực sự là khổ không ai bằng mà.

Phía bên dưới, một cái hồ rộng lớn dần hiện ra, óng ánh màu xanh biếc trông thật đẹp đẽ. Lý Thường Nhân tưởng rằng bản thân đã khiến vị kia bị đả động, chừa cho hắn một lối giải thoát dễ chịu. Nhưng hắn vẫn còn quá ngây thơ, bởi cơn ác mộng thực sự giờ mới bắt đầu.

Mặt hồ yên lặng bắt đầu khuấy động, dập dềnh lên xuống những cột sóng cao. Lờ mờ bên dưới có thể nhìn thấy một bóng đen đang tới rất gần. Lý Thường Nhân hoảng hồn vội khua chân múa tay muốn phanh gấp, đúng là rơi vào đường cùng thì chuyện gì người ta cũng có thể làm. Nhưng phải để hắn thất vọng rồi, khoảng cách với hồ lớn vẫn cứ tiếp tục bị kéo gần lại. Một vật thể khổng lồ mạnh mẽ lao thẳng lên trời, xuyên qua vô số tầng tầng lớp lớp nước hồ.

Lúc này, khi đứng trước cánh cửa sinh tử, tâm trí của Lý Thường Nhân bỗng trở nên bình tĩnh lạ kỳ. Trong mắt hắn, hình ảnh một cái miệng dài nửa đen nửa đỏ ngày càng lớn dần. Mọi hành động giãy dụa trước đó đều toàn bộ dừng lại, hắn thế mà lại tiếp nhận cái kết quả này.

Phập!

Không một chút tâm lý may mắn, chàng trai trẻ hoàn toàn bị nuốt chửng. Bóng tối sâu thăm thẳm bao phủ lấy Lý Thường Nhân, cảm giác lạnh lẽo thấu đến tận xương tủy. Hắn muốn động nhưng thân thể không chịu nghe lời, "mắt" vẫn chăm chăm nhìn vào khoảng không vô tận. Đây là cái chết sao? Một người đã từng chết như hắn cũng không dám khẳng định.

Mọi thứ xung quanh thật tĩnh lặng... Hắn tự hỏi không biết bây giờ bản thân đang ở chỗ nào nhỉ? Là Tu La Điện của Tử Thần đại nhân hay là vẫn trong bụng con quái vật kia?

Chàng trai trẻ mờ mịt chìm dần trong những nỗi băn khoăn...

Thật lâu sau đó, Lý Thường Nhân rốt cuộc cảm nhận được cái gì đó, là một thứ rất dồi dào và cực kỳ ấm áp. Ý nghĩ của hắn vừa động, ánh sáng từ đâu liên tục tràn vào, hân hoan nhảy múa.

Từng mái ngói quen thuộc hiện ra trong tầm mắt. Lý Thường Nhân không dám tin, vội vã tìm cách ngồi dậy, một trận hư thoát nhẹ nhất thời ập đến. Hắn mặc kệ tất cả, ánh mắt đảo qua xung quanh, lại cảm nhận một chút thân thể, xác định bản thân đã sống lại mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đồng thời trong lòng hắn cũng xuất hiện cả nỗi thất vọng xen lẫn một chút buồn bã.

Lý Thường Nhân xác thực đã trở lại thực tại. Chẳng qua, cái thực tại này không phải là điều hắn mong muốn ban đầu. Bởi vì trong thâm tâm của hắn, Trái Đất mới thực sự là nhà, là nơi có người thân của hắn tồn tại. Còn ở đây hắn chỉ giống như vị khách qua đường, sẽ có một thời điểm hắn bắt buộc phải rời đi.