Chương 7: Chiến Đấu Trong Tật Mang Sơn

Đồng Cốt Đại Thế Giới

Chương 7: Chiến Đấu Trong Tật Mang Sơn

Ầm!!!

Một tiếng vang lớn xa xa truyền đến. Chim chóc trong rừng nháo nhác bay lên gây ra một mảnh hỗn loạn trong rừng. Hai người Lý Thường Nhân trông thấy hoàn cảnh dị động liền nhất thời dừng cước bộ. Ánh mắt cả hai tuy cùng nhìn về phía trước nhưng mỗi người lại có một tâm trạng khác biệt.

Nguyễn Minh Tuấn bộ dạng ngơ ngác, căn bản không có nghĩ qua phải làm gì. Nó dù sao cũng chỉ mới mười tuổi, chưa thể ý thức được nhiều chuyện là điều dễ hiểu. Mà Lý Thường Nhân bên cạnh thì khác hẳn, khuôn mặt trông có vẻ nghiêm trọng. Hắn cảm giác một tia bất an đang dần lớn lên trong lòng, mặc hắn ra sức đè nén như thế nào đều không có dừng lại. Giống như có một hồi chuông gấp gáp đang không ngừng cảnh báo hắn phải rời đi ngay lập tức.

Nhưng bản thân Lý Thường Nhân vẫn chưa kịp làm ra hành động, Nguyễn Minh Tuấn đã bắn người lao về phía trước. Lý Thường Nhân nhìn thấy mà hoảng sợ, vội vã lao theo muốn ngăn cản. Chẳng qua, một cái đã là Phá Đồng Sĩ tầng một, một cái lại chưa vào Dung Đồng Sĩ, tốc độ hai bên tự nhiên chênh lệch khá lớn.

Lý Thường Nhân hổn hển chạy theo Nguyễn Minh Tuấn, căn bản không có cách nào đuổi kịp. Mà hắn lại không dám la to, sợ đánh động đối phương bên kia chú ý. Thế nên, hai người một trước một sau băng qua khá nhiều bụi cỏ chen chúc, đuổi đến một khoảng đất trống trong rừng.

Nguyễn Minh Tuấn lúc này lại tỏ ra khá "lão luyện", thân ảnh nhanh nhẹn nấp vào bụi cỏ ngay gần khoảng đất trống phía trước. Lý Thường Nhân ở phía sau chạy đến, vừa mới tóm được bả vai của thằng bạn thì miệng đã không ngừng thở dốc. Hắn hiện tại đến ngay cả một chút sức để nói chuyện cũng không có.

Lý Thường Nhân há miệng nuốt một ngụm không khí lớn coi như lấy lại chút khí lực, sau đó mới gấp gáp nhìn sang người bên cạnh. Hắn vốn định mở miệng khuyên bảo nhưng tiếng động khá lớn từ phía trước đột nhiên truyền đến, khiến hắn nhất thời cũng bị thu hút sự chú ý. Cả hắn và Nguyễn Minh Tuấn đều lấy tay vạch ra một cãi lỗ vừa phải trên đám cỏ của bụi rậm. Ánh mắt hai người chăm chú quan sát tình hình đang xảy ra trong khoảng đất trống.

Xa xa phía đằng trước, tại trung tâm khoảng đất trống có ba người đang chia thành hai phe tiến hành chém giết. Một bên là vô diện nhân hôm qua từng xuất hiện trong Tật Mang Sơn. Một bên khác là hai nam tử trông rất dũng mãnh, thiện chiến. Bọn họ vốn có kỹ thuật phối hợp chiến đấu khá ăn ý. Nên dù vô diện nhân có lợi thế ẩn thân nhưng lại chưa từng thành công tiếp cận phía sau lưng của một trong hai người.

Lúc này, đôi bên vừa mới giao thủ qua một lượt nhưng không có người nào bị thương quá nặng. Mà trong lúc chiến trường hỗn loạn, thân ảnh của vô diện nhân cũng tranh thủ cấp tốc lui lại, dần dần ẩn vào không gian. Một trong hai nam tử thấy thế vội bước nhanh những bước dài về phía sau lưng đồng bạn. Cánh tay để trần không ngừng vung vẩy thiết chùy quét tới đằng trước.

Gió lãng giật động thổi đi một lớp bụi đất, thân ảnh vô diện nhân vừa mới hiện ra liền chớp động mấy cái rồi biến mất. Thiết chùy đánh tới nhất thời thất bại, nam tử cầm chùy liền thuận đường đi tới hội họp với đồng bạn. Hai người đứng dựa lưng vào nhau, ánh mắt cẩn trọng nhìn qua bốn phía.

Một lúc lâu sau, không gian xung quanh yên tĩnh trở lại. Bóng dáng của vô diện nhân chưa từng xuất hiện thêm một lần, dường như đã hoàn toàn tiêu thất. Khuôn mặt đầy râu có phần bặm trợn của nam tử cầm chùy hiện ra vẻ mất bình tĩnh. Hắn hơi nghiêng đầu nhìn đồng bạn phía sau, đoạn lên tiếng dò hỏi:

- Văn Giàu, tên Vô Diện kia chẳng lẽ đã chạy mất rồi sao?

Văn Giàu khẽ nhíu mày. Hắn hơi suy nghĩ một lát mới lắc đầu phủ nhận:

- Thứ kia vẫn còn ở đây. Hắn không có khả năng rời đi được.

Trần Văn Giàu nhìn qua khoảng chừng ba mươi, khuôn mặt cương nghị, để râu gọn gàng. Tuy so với nam tử cầm chùy thấp hơn nửa cái đầu nhưng khí tức trên người thì mạnh mẽ không chút thua kém. Trong cơ thể hắn ẩn ẩn còn có một cỗ lực lượng khổng lồ, một khi bạo phát sẽ khiến kẻ khác phải kinh sợ.

Trong nhiệm vụ lần này, Hồ tướng quân giao cho Trần Văn Giàu làm người dẫn đội, cùng với Lê Văn Vĩ tiến hành truy bắt một kẻ gọi là Vô Diện. Hai người trước sau tốn tới năm ngày thời gian mới đuổi tới nơi này. Nhưng tình thế hiện tại không được tốt lắm, tên Vô Diện có vẻ còn khó đối phó hơn so với bọn họ tưởng tượng.

- Chiến đấu kết thúc rồi hả?

Ở phía sau bụi cỏ, Nguyễn Minh Tuấn nghi hoặc nhìn ra phía trước, miệng khẽ dò hỏi. Trên gương mặt của Lý Thường Nhân cũng hiện đầy vẻ khó hiểu, mọi thứ liền kết thúc như vậy sao?

Hai người Lý Thường Nhân đang lặng lẽ chờ đợi diễn biến phía sau chợt cảm thấy rùng mình. Bởi vì hai nam tử ở giữa khoảng đất trống đang hướng về phía bọn họ mà lao tới. Lúc này, tiếng hét của Trần Văn Giàu liền đề tỉnh hai người:

- Chạy mau!!!

Lý Thường Nhân cùng Nguyễn Minh Tuấn lập tức không nói hai lời, theo bản năng quay đầu bỏ chạy. Nhưng chưa được vài bước, bọn họ đã bị mấy cái ám khí phóng lướt qua người dọa sợ, chật và chật vật đổi sang hướng khác bỏ chạy.

Thân hình của Vô Diện hiện ra ở cách đó không xa. Một chiêu vừa rồi thất bại khiến ánh mắt của y có chút rét lạnh. Đang muốn truy theo thì một cây đại chùy từ đằng sau đã bay tới ngăn cản. Cây đại chùy to như một con trâu trưởng thành, khí thế vũ bão khó có thể cản khiến Vô Diện không dám đón đỡ, thân ảnh cấp tốc lui lại phía sau. Trong lòng y thầm kêu đáng tiếc, không thể dùng hai con thỏ con kia để làm vật uy hiếp đám người Trần Văn Giàu được nữa.

Lê Văn Vĩ vừa phóng ra tuyệt chiêu ngăn cản Vô Diện, Trần Văn Giàu ở bên cạnh đã vội vàng theo sát đánh tới. Trong cơ thể của nam tử có khuôn mặt cương nghị, một lực lượng cuồng dã đang cấp tốc bành trướng. Hắn mạnh mẽ phóng người lên cao, quyền đầu tùy ý vung vẩy đánh thẳng xuống vị trí cắt ngang đường lùi của Vô Diện. Tầng tầng quyền ảnh ngưng tụ hình thành một con phong sư hư hư thực thực. Phong sư khí thế hùng hồn, tốc độ mau lẹ cuốn qua cuồng phong từng cơn loạn chuyển.

Vô Diện thân kinh bách chiến, thành thục thay đổi cước bộ, thân thể không lùi mà tiến. Y cũng đồng dạng phóng người lên cao, thẳng bức trực diện đối chiến với phong sư. Trong cơ thể của y lúc này bỗng nhiên chui ra hàng loạt những Vô Diện khác. Từ một hóa thành hai, hai hóa thành bốn, bốn hóa thành tám... Hàng chục, thậm chí hàng trăm Vô Diện đồng thời lao tới, dùng thân đón đỡ thế công của phong sư.

Hai bên va chạm, nhất thời nổi lên âm ba chấn động kịch liệt. Từng tôn vô diện nhân liên tiếp bị miểu sát, nổ tung trên trời cao tựa như quả bóng da. Thân thể của phong sư cũng đồng dạng bị hư hao nghiêm trọng, khí thế hùng hồn nhanh chóng suy giảm theo.

Luận về sức mạnh, phong sư của Trần Văn Giàu mạnh hơn mấy bậc, một chiêu vừa ra đủ giết một tôn vô diện nhân. Nhưng chiến đấu lâu dài, Vô Diện dựa trên số lượng, lấy phá hoại nhất thời để bào mòn sức mạnh của phong sư. Cuối cùng mới khiến hai bên không ai chiếm được ưu thế, thực lực coi như là ngang bằng.