Chương 8: Hang Động Bí Ẩn

Đồng Cốt Đại Thế Giới

Chương 8: Hang Động Bí Ẩn

Thân ảnh lực lưỡng của Lê Văn Vĩ rảo từng bước dài đến bên cạnh cây đại chùy đang nằm trên đất. Hắn đưa tay nắm lấy cán chùy, mạnh mẽ dùng hai tay nhấc bổng cây đại chùy từ phía sau lên đỉnh đầu. Đồng thời, bàn chân bên dưới dựa theo một loại vận động huyền ảo liên tục di chuyển.

Nhìn bề ngoài Lê Văn Vĩ trông tựa như một kẻ say, hết loạng choạng bước bên này lại nghiêng ngả đi bên kia, căn bản không có chút uy hiếp thực chất nào. Nhưng chỉ cần chưa đến mấy tức thời gian sau đó, cây đại chùy trên đầu hắn giống như nhận được quán chú. Khí thế bỗng trở nên trầm trọng, ẩn ẩn còn chứa cả một tia ý chí của đại địa.

Lê Văn Vĩ xem thế mà tính toán thời gian lại vô cùng chuẩn. Ngay vào lúc Vô Diện và Trần Văn Giàu đối chiến kết thúc thì chiêu thức của hắn cũng vừa kịp hoàn thành. Hắn không chút do dự liền đập mạnh đại chùy về phía Vô Diện, trong miệng còn đang hét to:

- Ăn một chùy của ông nội mày!

Hai bên cây đại chùy bỗng nhiên đồng thời xòe ra hai hư ảnh hình chùy tương tự, tạo thành thế công hình quạt trông khá đồ sộ. Tựa như ba ngọn núi lớn đồng thời áp tới khiến Vô Diện dường như không có đường nào để thoát.

Vô Diện lâm trận không hoảng, hai tay liên tục bắt pháp quyết. Một cánh cổng hình con mắt nằm dọc hiện ra ngay sau lưng y, rộng vừa đủ để một người đi vào. Bên trong còn có vô số làn khói xám hình xoắn ốc, trôi lơ lửng giữa không gian đen kịt.

Việc thi pháp vừa hoàn thành, Vô Diện không hề dừng lại vội lui vào trong cánh cổng. Một màn kỳ dị phát sinh, cánh cổng đột nhiên khép lại thành một "sợi chỉ" dài hơn ba thước. Sợi chỉ cực kỳ mỏng manh, nếu không nhìn kỹ thì căn bản không thể nào phát hiện ra nó tồn tại. Thật không biết làm sao một người sống sờ sờ như Vô Diện có thể trốn vào trong đó được?

Thế công hung hãn của ba cây đại chùy cuối cùng cũng đánh tới. Nhưng mặc cho sức tàn phá của chiêu thức này mãnh liệt như thế nào, "sợi chỉ" kia vẫn nhẹ nhàng theo gió bay lượn. Sóng xung kích của vụ va chạm lúc này bắt đầu giật tán ra ngoài, "sợi chỉ" theo đó thuận tiện rời đi cách xa vị trí mà hai người Trần Văn Giàu đang đứng.

Cùng thời điểm ấy, hai người Nguyễn Minh Tuấn đang liều mạng chạy loạn. Bọn họ chỉ có một ý nghĩ duy nhất trong đầu chính là chạy càng xa càng tốt.

Cho đến khi Lý Thường Nhân không cách nào chịu đựng được nữa. Thân thể mệt nhọc dựa vào gốc cây ven đường, miệng không ngừng thở dốc. Nguyễn Minh Tuấn thì đỡ hơn một chút, tuy ra mồ hôi khá nhiều nhưng chưa đến mức xuống sức như thằng bạn. Lúc này, cả hai người mới có thời gian bình tĩnh để xem xét chuyện ở phía đằng sau.

- Bọn họ không đuổi theo nữa hả?

Nguyễn Minh Tuấn vừa ngoảnh đầu ngó lại vừa sợ hãi hỏi. Lý Thường Nhân cũng quay đầu nhìn về phía sau, qua hồi lâu hắn hơi lưỡng lự đáp:

- Có lẽ là không.

Sau khi nhận thấy phía sau mãi không có động tĩnh, hai người Lý Thường Nhân mới vững tâm hơn đôi chút. Bọn họ hướng ánh mắt ra quan sát xung quanh, khung cảnh xa lạ chưa từng xuất hiện trong ký ức. Xem ra cả hai rất có thể đã vô tình đi sâu vào trong Tật Mang Sơn lúc nào không hay.

- Ở lại đây không phải là cách hay. Chúng ta trước tiên cứ đi tìm một nơi trú ẩn tạm thời cái đã.

Lý Thường Nhân quyết định thật nhanh. Hắn rất sợ vô diện nhân cùng hai người kia đuổi đến vào lúc này. Nguyễn Minh Tuấn gật đầu như gà mỏ thóc, bộ dạng vô cùng tán thành. Cả hai tuyển một phương hướng khác với con đường vừa đi đến, bắt đầu tìm kiếm nơi trú ẩn tạm thời.

Qua hồi lâu, Nguyễn Minh Tuấn đột nhiên hưng phấn kêu lên:

- Nhân, mày mau nhìn kìa. Bên kia hình như có một cái hang.

Lý Thường Nhân nhìn theo hướng Nguyễn Minh Tuấn đang chỉ. Quả nhiên có một cửa hang ở gần đó. Tuy nó đã bị cây cối che kín phần nhiều, rất khó để có thể phát hiện. Nhưng Lý Thường Nhân vẫn loáng thoáng nhận ra ở phía đó có một lối vào vừa đủ cho một người đi qua.

- Cẩn thận một chút.

- Ưm, biết rồi.

Vào những lúc quan trọng như lúc này, Nguyễn Minh Tuấn lại lộ ra bản tính của trẻ con. Nó hoàn toàn dựa dẫm vào Lý Thường Nhân. Dù cho cái thằng bạn này của nó nếu tính tuổi chính xác thì cũng không lớn hơn bản thân nó là bao nhiêu.

Hai người Lý Thường Nhân cẩn thận đi tới cửa hang. Nguyễn Minh Tuấn liền xung phong mở đường, nó dùng tay không chặt bớt cây cối cản trở. Cả hai lúc này mới một trước một sau tiến vào bên trong.

Lối đi trong hang khá hẹp, bọn họ chỉ có thể nhích từng bước một đi tới. Lý Thường Nhân cảm thấy chuyện như vậy có lẽ mới tốt. Bọn họ sẽ không phải gặp động vật gì quá lớn, mà những động vật nhỏ khác thì với thực lực của Nguyễn Minh Tuấn hẳn là đủ để ứng phó. Dù sao tiểu thiên tài Phá Đồng Sĩ tầng một cũng không phải là thứ để làm cảnh.

Theo thời gian tiến vào ngày càng dài, địa hình trong hang liên tục thay đổi. Hai người Lý Thường Nhân có lúc phải dựa vào hai bên thành hang để đi xuống, có lúc phải nằm trườn trên đất để đi qua... Bọn họ là vì muốn ở đây tránh tạm một ngày nên mới phải luôn một mực đi đến, tìm kiếm chỗ rộng rãi hơn để nghỉ ngơi.

Lý Thường Nhân trải qua suy nghĩ cặn kẽ liền đưa ra phỏng đoán, đám người vừa rồi hẳn đều là đồng cốt cao giai. Nếu như hai người bọn họ vội vã trở về làng sẽ rất dễ bị người truy đến. Mà trong cái thế giới thực lực làm chủ này, hai đứa nhóc như bọn hắn chẳng đáng để cân nhắc. Dù Nguyễn Minh Tuấn có là một tiểu thiên tài Phá Đồng Sĩ tầng một cũng không được. Cả hai rất có thể đều sẽ gặp phải tai ương nếu như bị phát hiện.

May mắn thay, trước đó Lý Thường Nhân đã xin phép qua bác Triều và bố mẹ. Nói rằng hai đứa muốn sang nhà ông bà ngoại của hắn chơi một lúc. Lại thêm vẻ thành thục hơn tuổi của hắn bình thường luôn chiếm được sự tin tưởng từ mọi người. Nên nếu hai đứa một đêm chưa có trở về chắc cũng sẽ không gây nên động tĩnh gì quá lớn. Đám người kia muốn truy ra thân phận của bọn họ liền trở nên khó khăn hơn.

Vừa đi vừa suy nghĩ, Lý Thường Nhân đột nhiên cảm thấy không khí trong hang bắt đầu trở nên thoáng đãng. Ánh mắt của hắn liền không tự chủ nhìn về phía cuối con đường hẹp, nơi đó có một cái động thật lớn đang dần dần hiện ra. Độ cao của hang động chắc phải vượt qua mấy tòa lầu ba tầng cộng lại. Diện tích bên dưới thì so với độ rộng của một phần ba làng Thượng Bồng cũng còn có dư. Mặc cho hắn có cố gắng thế nào cũng không thể nhìn rõ cảnh vật ở phía đối diện bên kia hang động.

Hai người Lý Thường Nhân không ngờ rằng bên dưới Tật Mang Sơn lại có một cái hang động bí ẩn. Đặc biệt là Lý Thường Nhân, khi hắn trông thấy một cái ao nước lớn ở giữa động thì cả người đột nhiên run rẩy.

Nước trong ao màu xanh biếc, óng ánh mà yên ả, vốn là không nên có cái gì nguy hiểm mới phải. Nhưng hết lần này đến lần khác, hình ảnh ấy lại tạo nên chấn động kịch liệt trong tâm trí của Lý Thường Nhân.

"Đây… đây chẳng phải là động thiên trong giấc mơ đếm số đó sao?"

Mọi đặc điểm trùng khớp đều hiện ra rõ mồn một. Trong lòng Lý Thường Nhân nổi lên cảnh báo mãnh liệt, hắn không thể ở lại chốn này. So với đám người kia thì con quái vật trong giấc mơ đếm số còn đáng sợ hơn nhiều.

Lý Thường Nhân đang định gọi Nguyễn Minh Tuấn trở lại chợt phát hiện thằng bạn thân đã không còn ở vị trí cũ. Hắn lo lắng vội tìm kiếm xung quanh. Lúc nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé quen thuộc, khuôn mặt căng thẳng mới nhất thời buông lỏng vài phần.

Nguyễn Minh Tuấn đang đứng trước một đống những cây cỏ cao đến nửa người. Lá của chúng như những mũi thương ghép lại với nhau chĩa ra phía ngoài, tạo nên một cảm giác sắc bén, cứng cỏi. Nhưng trên thân cây cũng đồng thời tỏa ra một loại quang mang màu xanh lục nhu hòa, êm dịu. Hai loại trạng thái cực đoan này lại cùng tồn tại trên một thân cây cỏ, khiến người ta nhìn mà không ngừng phải lắc đầu, tấm tắc kêu kỳ lạ.