Chương 2: Chín Kiếp Đồng Nam

Đồng Cốt Đại Thế Giới

Chương 2: Chín Kiếp Đồng Nam

Tử Thần nhẹ phất hai tay, bộ dạng trông rất tùy ý nhưng hiệu quả trùng kích thị giác lại vô cùng lớn. Hai vụ nổ đồng thời phát sinh trên hai miệng hố tạo nên đám khói bụi bốc cao đến tận nóc. Nhưng điều kỳ lạ là không có âm thanh phát tán giống như trong tưởng tượng. Sóng xung kích lan ra khiến quần áo và mái tóc dài của tử y nam tử tung bay phấp phới. Cảnh tượng như thế trông sẽ rất hoành tráng nếu không bị tiếng kêu than của hai kẻ bên dưới phá vỡ.

- Ưm… Ta không khóc. Lão đại đừng đánh. Ưm… ưm…

- Hí… Bíp bíp bíp lão đại! Ngươi quất mông ta làm chi? Ta cũng không phải vợ của ngươi nha.

Gương mặt Tử Thần tái xanh, hai tên này theo hắn bao nhiêu năm sao một chút làm dáng cũng không biết vậy chứ? Đặc biệt cái tên sau, dám mắng hắn trước mặt người ngoài. "Đợi tí nữa xong việc xem ta xử lý ngươi như thế nào. Hừ hừ…" Tử y nam tử hung ác nghĩ.



Bụi mù dần tan đi để lộ hai miệng hố rộng gần năm mét. Qua hồi lâu, một bàn tay to bè bỗng nắm lấy mép hố bên trái Tử Thần, nhìn qua chắc phải lớn gấp ba gấp bốn lần so với bàn tay của người bình thường. Nó từ dưới cái hố đen kịt mà ra, mang đến cảm giác quỷ dị giống như bàn tay của người chết đang muốn tìm điểm tựa để leo lên khỏi mộ địa. Tiếp đó, một bàn tay lớn tương đương đồng dạng nắm chặt một bên khác của mép hố. Dường như nó và cái bàn tay trước đó đều của cùng một người. Lúc này, nếu nhìn sang phía còn lại, diễn biến tương tự cũng đang đồng thời xảy ra.

Theo thời gian, hình dạng của hai kẻ đang chậm chạp trèo lên dần lộ rõ. Đây là hai quái nhân mình người đầu thú, một cái đầu trâu, một cái đầu ngựa. Quái nhân đầu ngựa có vẻ khá thành thạo, vừa trèo ra khỏi hố đã nhanh chân đứng thẳng. Không nói cái khác, chỉ riêng chiều cao ngang một ngôi nhà cấp bốn của hắn cũng đủ khiến người ta khiếp sợ. Ngoài ra, trên người hắn chỉ mặc một cái khố dài ngang đùi để lộ ra cơ thể béo núc ních. Từng ngấn mỡ rung rinh như muốn chảy xuống theo mỗi động tác của quái nhân đầu ngựa. Không biết da tên này phải dày như thế nào mới có thể giữ được cả đống mỡ như thế không rơi xuống?

Lại nói, quái nhân đầu trâu quả không hổ là huynh đệ tốt của quái nhân đầu ngựa, vóc dáng cũng không chút thua kém, mập mạp đến chảy cả mỡ. Chẳng qua, khi hắn vừa ra khỏi cái hố liền học một bộ trẻ con e thẹn, núp sau Tử Thần ôm bắp đùi, miệng rầu rĩ:

- Lão đại, ta sợ.

Lý Thường Nhân nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, sự tình bản thân đã chết cũng bị hắn tạm thời quên mất. Dù sao tình cảnh trước mắt quá khoa trương, cái này còn là địa ngục đáng sợ trong truyền thuyết hay sao?

Tử Thần rất phiền muộn. Nếu không phải vì lão nào đó ngồi viết lung tung thì sao hắn lại có hai cái bị thịt, à không, là hai núi mỡ này chứ? Hắn hơi lắc lắc chân phải vài cái liền đá văng quái nhân đầu trâu lên vách tường, bản thân thì không chút sứt mẻ. Lúc này hắn mới tùy tiện mở miệng giới thiệu hai tên quái nhân với Thường Nhân:

- Đây là hai tiểu đệ của ta. Một đứa Đầu Trâu, một đứa Mặt Ngựa.

Lý Thường Nhân liên tục gật đầu vài cái. Hai cái tên này quả thực đặt rất chuẩn.

- Ai ui… Lão đại, người không thương Đầu Trâu à? Hu hu…

Đầu Trâu vừa trượt từ trên tường xuống vừa khóc lóc ỉ ôi.

- Đầu Trâu, đến. Cho lão đại thông vài cái liền không lo bị ghẻ lạnh nư… a…

Mặt Ngựa chưa nói hết câu đã bị một đấm đánh bay. Tử Thần vẫn giữ tư thế ra quyền, đầu quay sang phía Đầu Trâu quát:

- Nín!

Trong cung điện nhất thời yên tĩnh. Hai cái hố trên nền gạch sớm đã biến mất không dấu tích, ánh sáng nhu hòa ban đầu lại một lần nữa khôi phục. Qua hồi lâu, Tử Thần mới hướng sang Thường Nhân, tiếp tục câu chuyện:

- Hiện tại, ngươi đang ở trong Tu La Điện của ta. Nói cách khác, ngươi đã là người chết không hơn không kém.

Mặc dù sớm đã biết chuyện nhưng khi nghe người khác nhắc lại, Lý Thường Nhân vẫn cảm thấy bàng hoàng khó tả. Phải mất một lúc hắn mới từ trong sợ hãi tỉnh lại, tiếng thở dài thườn thượt phía sau như trút đi bao phiền muộn lẫn âu lo lúc trước. Hắn chậm rãi ngồi thẳng dậy, dáng vẻ nghiêm chỉnh nhìn người đối diện nói:

- Tôi đã sẵn sàng. Mời Tử Thần đại nhân tuyên án.

- Ha hả, người như ngươi quả là hiếm thấy.

Hiện tại, Tử Thần đã lấy lại dáng vẻ nhàn nhã lúc trước. Hắn nhìn thật sâu chàng trai trẻ bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa. "Thường Nhân" này liệu có thể trở thành "thường nhân" hay không? Hắn quả thực rất chờ mong.

Khí tức trên người Tử Thần đột nhiên thay đổi, uy nghiêm, cao cả tựa như đấng toàn năng đang chuẩn bị ban bố vận mệnh của chúng sinh. Hắn nghiêm giọng quát:

- Đầu Trâu! Mặt Ngựa!

Hai tên quái nhân vốn nằm lười biếng trong góc đột nhiên thoắt cái đã tới bên cạnh đứng đằng sau Tử Thần. Tốc độ đó quả thực khiến người ta không thể nói thành lời, nhanh đến mức tận cùng. Cả hai hướng vào trong dẫm một cái, mặt đất theo cái dẫm này run rẩy kịch liệt.

- Ầm!!!

Lại thêm một dẫm, lần này là hướng ra phía ngoài mà đi. Không gian trong Tu La Điện rung lắc dữ dội tựa như ngày tận thế. Âm thanh của trăm ngàn tù và vang lên, sống động hòa trộn cùng nhau, kéo dài không dứt.

Một cuốn sách dày bao bọc trong kim quang chậm rãi bay lên trước ngực của Tử Thần. Trong không khí linh thiêng, vị chúa tể của Tu La Điện chạm tay trên cuốn sách, ánh mắt sâu thẳm xuyên thấu vạn vật. Khi hắn cất tiếng, mọi âm thanh đều biến mất nhường chỗ cho lời tuyên bố thần thánh:

- Tuyên. Chín Kiếp Đồng Nam Lý Thường Nhân ngàn năm không nhập sắc giới. Nay có thể trọng sinh luân hồi, trùng kiến vị lai.

Lý Thường Nhân ngẩn người, lời tuyên phán này của Tử Thần có gì đó không giống lắm? Tuy hắn cảm giác được không gian kịch liệt rung động trong Tu La Điện nhưng vì thân thể không chịu chút ảnh hưởng, đầu óc hắn vẫn đủ tỉnh táo để nhìn rõ mọi chuyện. Hắn vốn tưởng người chết dù đến điện diêm vương, muốn bị tuyên án cũng phải trải qua kể tội như lúc sống đã ăn trộm cái gì, từng nói xấu những ai... Sau đó, diêm vương sẽ công bố hình phạt cho hắn, để hắn ở dưới địa ngục ăn năn rồi mới nhập luân hồi trở lại trần thế. Nhưng Tử Thần ngược lại bỏ hết tất cả, trực tiếp đọc luôn kết quả. Càng kỳ quặc hơn là nội dung bản án lại có gì mà "Chín Kiếp Đồng Nam", "ngàn năm không nhập sắc giới" khiến trong đầu Lý Thường Nhân phủ đầy một mảnh ngờ vực.

- Hừm. Kết quả bản án của ngươi đã tuyên đọc xong. Cũng nên đến lúc thực thi rồi nhỉ?

Tử Thần một lần nữa lên tiếng, khí tức thần thánh trên người sớm đã thu hồi. Quyển sách bao bọc trong kim quang trước người hắn, còn có trăm ngàn tiếng tù và đều đã biến mất. Tu La Điện liền lúc đó khôi phục lại vẻ an tĩnh vốn có.

- Chậm đã. Chín Kiếp Đồng Nam là cái gì? Có liên quan như thế nào với ngàn năm không nhập sắc giới?

Chuyện liên quan đến Chín Kiếp Đồng Nam, Lý Thường Nhân không cách nào bỏ qua được. Một khi chưa hiểu rõ sự tình, bản thân hắn sẽ cảm thấy bất an cho dù hiện tại hắn sớm đã là một người chết.