Chương 1: Xin Chào, Ta Là... Tử Thần...

Đồng Cốt Đại Thế Giới

Chương 1: Xin Chào, Ta Là... Tử Thần...

Trong không gian yên tĩnh, một chàng trai trẻ nằm dài trên mặt đất. Khung cảnh xung quanh hắn như bị phủ lên một lớp màn màu đen tăm tối. Không hề có một nguồn sáng nào tồn tại nhưng kỳ lạ thay mọi thứ trên người chàng trai đều hiện ra rất rõ ràng. Trên khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt đang nhắm chặt của hắn bỗng nhiên mấp máy, khó khăn mở ra từng tí từng tí một.

Lý Thường Nhân cảm tưởng như bản thân vừa trải qua một giấc ngủ thật dài, cả cơ thể mệt nhọc nói không nên lời. Chỉ một cái cựa mình nho nhỏ đã khiến hắn gần như mất hết toàn bộ sức lực, suýt chút nữa lại rơi vào trạng thái hôn mê. Từng trận ớn lạnh bất ngờ kéo đến, hắn khẽ nhăn mày rên rỉ theo phản xạ trong khi đầu óc vẫn đang quay cuồng bởi những ký ức hỗn loạn.

Đám cưới của Hoài Thương…

Trên cầu Phú Xuân đứng lặng lẽ…

Rơi xuống…

Cọc…

Bỗng nhiên những tiếng bước chân nhẹ nhàng của ai đó đang mang đôi giày cao gót chợt vang lên. Dòng suy nghĩ của Lý Thường Nhân tạm thời bị cắt đứt, hắn ngoái đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh. Một cô gái khoác trên mình chiếc váy cưới màu trắng dài chạm đất đang bước từng bước đều đặn. Xung quanh nàng dường như tỏa ra một thứ ánh sáng mờ mờ ảo ảo, trông thật rạng ngời mà có phần huyền bí.

Hai mắt Lý Thường Nhân mở lớn, hình ảnh cô gái ngày một hiện rõ. Hắn không ngờ lại gặp được nàng ở đây, miệng run rẩy thốt lên từng chữ:

- Hoài… Hoài… Thương…

Một bàn tay trắng trẻo vươn ra trước mặt chàng trai trẻ nằm dưới đất. Nụ cười thánh thiện trên gương mặt xinh đẹp như có ma lực, khiến con người ta quên đi tất thảy những hoang mang trong lòng.

Bàn tay của Lý Thường Nhân chậm rãi giơ lên, muốn nắm lấy nhưng lại không thể. Hình ảnh cô gái tan biến như những bọt bong bóng, hòa vào không trung không bao giờ trở lại. Có cái gì đó vừa xé nát trái tim của hắn thành từng mảnh. Một tiếng thét thống khổ vang vọng khắp tinh không giống như muốn gọi ai đó trở về:

- Hoài Thương!!!

- Tỉnh rồi hả?

Một giọng nói lạnh lẽo pha chút lười biếng truyền đến.

Lý Thường Nhân ngồi bật dậy trong vẻ kinh hoàng tột độ. Hắn gắt gao tìm kiếm xung quanh một bóng hình quen thuộc nhưng đổi lại chỉ là sự thất vọng não nề.

Trong cung điện lộng lẫy, một nam tử băng lãnh ngả người ngồi thoải mái trên vương tọa. Mái tóc dài màu tím buông xõa thêm đôi mắt phượng và viền môi mỏng khiến hắn trông thật xinh đẹp. Nếu không phải trái khế lồ lộ nơi cổ thì có lẽ nhiều người đã lầm tưởng hắn thành một mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành.

Nam tử băng lãnh tỏ ra mất kiên nhẫn với bộ dạng thất thần của chàng trai trẻ ngồi phía dưới điện. Đoạn chủ động lên tiếng mở đầu câu chuyện:

- Hey! Ta là Thần, thần trong thần thánh. Ngươi tên là gì?

Giọng nói của nam tử băng lãnh như có sức hút kỳ lạ, khiến Lý Thường Nhân hoàn toàn thoát khỏi trạng thái đờ đẫn, ánh mắt nghi hoặc nhìn về người trên vương tọa. Theo phép lịch sự hắn vẫn từ tốn đáp lời:

- Tôi là Thường Nhân, tên đầy đủ là Lý Thường Nhân.

- Thường Nhân? Cái tên nghe rất thú vị đấy...

Thần hơi ngồi thẳng dậy, nét mặt đầy hứng thú khác hẳn với vẻ băng lãnh lúc trước. Lý Thường Nhân dường như không nhận thấy điều này, chỉ cảm ơn lấy lệ, đoạn nhanh chóng chuyển chủ đề:

- Xin hỏi đây là đâu? Có còn ở nội thành thành phố Huế hay không?

Lúc nãy, tranh thủ bản thân vừa lấy lại bình tĩnh, Lý Thường Nhân đã kịp sắp xếp một vài mảnh ký ức trong đầu. Nếu đúng như những gì hắn nhớ thì rất có thể bản thân đã được người thanh niên trước mặt cứu sống. Chỉ có điều khi nhìn căn phòng rộng lớn trước mặt, kiểu kiến trúc xa lạ khiến hắn không biết đang ở chỗ nào. Bất đắc dĩ đành phải lên tiếng hỏi thăm.

Thần dùng một loại ánh mắt cổ quái nhìn Lý Thường Nhân. Như hiểu ra điều gì, hắn hài hước đáp:

- Ha hả, theo cách hiểu của các ngươi thì quả thật chúng ta đúng là không còn ở nội thành Huế nữa.

Đôi lông mày của Lý Thường Nhân nhíu thật chặt. Hắn không biết bản thân đã bị cuốn trôi đi bao lâu nhưng nếu đã ra ngoài phạm vi thành phố Huế thì thời gian có lẽ không ít. Chỉ sợ em trai và gia đình đã biết chuyện, hắn phải mau chóng tìm cách trở về báo tin kẻo mọi người lo lắng. Chỉ là không biết Hoài Thương có vì hắn khóc than hay không? Nghĩ đến nàng lòng hắn lại nặng trĩu, phải mất hồi lâu mới có thể đè nén được tâm tư.

Cả cơ thể giống như nhiều năm nằm bất động, có cảm tưởng mỗi cơ bắp đều đã bị thoái hóa, khiến Lý Thường Nhân vốn muốn đơn giản đứng dậy cũng vô cùng gian nan. Thật không biết hắn làm sao mà sống lại được? Khuôn mặt chăm chú đảo qua một lượt quanh cung điện nhưng rất nhanh đã trở nên nhăn nhó. Trên mỗi vách tường của cung điện đều được trang trí bởi những hoa văn phức tạp và liền mạch. Căn bản không tìm được nổi một cánh cửa đi thông ra thế giới bên ngoài. Lý Thường Nhân liếc nhìn người ngồi trên vương tọa, đoạn chậm rãi cất tiếng dò xét:

- Xin hỏi cửa ra nằm ở nơi nào vậy?

Thần vẫn một bộ thong dong như không có chuyện gì. Đôi mắt màu tím hiện đầy ý cười nhưng lời vừa nói ra lại khiến người phía dưới chấn kinh:

- Người đã chết chẳng lẽ còn muốn đi đâu nữa?

Khuôn mặt Lý Thường Nhân hiện rõ vẻ không thể tin tưởng, hai chân bất giác lùi lại phía sau. Một chiếc ghế sô pha đột ngột hiện ra, vừa vặn đỡ lấy cơ thể đang lảo đảo ngã xuống của chàng trai trẻ. Hắn thực sự đã bị dọa đến choáng váng. Trước đó, tâm trí của hắn hoàn toàn bị ký ức trước khi rơi xuống sông chiếm lấy. Trong đầu chỉ có một mong muốn duy nhất là phải mau chóng trở về báo tin bình an. Hắn nhất thời không chú ý đến những điểm kỳ lạ xảy ra từ lúc tỉnh dậy. Nhưng câu nói ban nãy của Thần đã điểm phá hết thảy khiến hắn hoàn toàn bừng tỉnh.

- Thế nào? Sợ rồi hả?

Thình lình bên tai Lý Thường Nhân truyền đến giọng nói ma mị của Thần. Hơi thở lạnh lẽo phả vào trên da khiến Thường Nhân dựng cả tóc gáy. Hắn giật mình nhìn sang bên cạnh nhưng bóng dáng của Thần sớm đã biến mất.

- Ha ha...

Nụ cười khoái chí của Thần từ phía trước vang lên. Trường bào màu tím nhẹ nhàng tung bay, hắn nhìn Thường Nhân đang sững sờ phía đối diện, thâm ý nói:

- Xin chào, ta là... Tử Thần...

Theo câu nói của Tử Thần, cả tòa cung điện như sống dậy. Hoa văn trên mỗi bức tường dần sáng lên, che lấp ánh sáng vốn có trong tòa cung điện. Âm thanh ồ ồ của tiếng tù và ngày càng dồn dập giống như đang muốn thúc dục thứ gì đó.

Răng... Rắc...

Có tiếng gạch nứt vỡ truyền ra. Nền nhà hai bên Tử Thần xuất hiện vô số đường rạn chằng chịt tựa như mạng nhện. Theo thời gian, một vài miếng gạch vỡ dần bị bóc rơi để lộ ra khoảng không đen kịt phía dưới. Khi càng nhìn sâu vào một trong hai cái hố mới xuất hiện, cảm giác rờn rợn của Thường Nhân ngày càng lớn. Hắn dường như trông thấy dưới nền gạch đang có thứ gì đó muốn trồi lên.

- Hức! Ta bị kẹt không nhúc nhích được nữa, lão đại ơi. Ô ô...

Trong cái hố Thường Nhân đang nhìn truyền đến tiếng khóc ỉ ôi. Có vẻ như người này rất dễ sợ hãi, mới động một tí đã bắt đầu cất tiếng khóc không dứt. Lý Thường Nhân chưa kịp hiểu ra sao, trong cái hố còn lại liền truyền đến tiếng hét thảm thiết:

- A a a... Lão đại! Ta sắp bị đè chết rồi. Mau mau cứu ta... a...

Tử Thần đang đứng nghển cổ dang hai tay làm dáng nhất thời loạng choạng suýt ngã. Hắn tức giận gắt một tiếng:

- Hai thằng mập chết bầm!

Trong lòng tử y nam tử lúc này như có trăm ngàn con kiến chạy ngang. Làm lão đại làm đến như hắn quả thực là quá thất bại mà.