Chương 46: Quỹ kiến thiết quốc gia (4)
Trần Quang Khải trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Đúng là suy nghĩ chưa thấy có vấn đề gì? Nhưng việc này hệ trọng, ảnh hưởng đến danh tiếng hoàng gia, ta cần phải nghĩ thật kỹ, cũng sẽ hỏi thêm ý kiến Quan gia và Phụ hoàng mới được.
- Tất nhiên là như thế! Việc này đâu phải ngày một ngày hai, các ngài cho phép bọn ta mới dám làm. Chỉ xin Vương gia lấy cái lợi của nước nhà mà phân tích cho hai vua. Lại nói việc đánh bạc trong nước, chỉ có thể quản lý mà không nên cấm. Bao đời đế vương đã ai làm được điều đó đâu.
- Vậy được lắm! theo ngươi tính toán thì "Quỹ kiến thiết quốc gia" mỗi năm sẽ mang lại bao nhiêu tiền.
- Cái này chưa biết được, nhưng theo tỷ suất lãi của sòng bạc Lục Tứ. Mỗi năm vài vạn lượng, chúng ta nếu kinh doanh kiểu mới mấy chục vạn lượng là điều nắm chắc. Nếu có thể thu hút bọn thương nhân các nước đến chơi, lợi nhuận trăm vạn lượng cũng là có thể.
- Trăm vạn lượng?
Đúng là con người phải dùng tiền mà đả động, kể cả bậc sĩ phu cũng vậy, bởi vì sĩ phu không dùng tiền cho mình, nhưng luôn có một khao khát, dùng tiền cho đất nước. Bọn hắn có một điểm chí mạng, đừng làm hại con dân của ta, còn cự phú, bọn con dân nước khác, bóc lột được càng tốt. Bách ôn tồn:
- Điểm lợi hại là ở đây. Chúng ta mở quỹ này không nhắm vào con dân trong nước. Sòng bạc nơi đây phải xa hoa, cực kỳ xa hoa, phục vụ bọn lắm tiền nhiều của, đặc biệt là bọn thương nhân các nước đến Thăng Long. Chúng đến đây buôn bán, kiếm lợi từ dân ta, chúng ta cần tìm cách hút bọn chúng chút máu chứ.
- Hay! Nói chi tiết chút.
"Biết ngay mà"
- Theo kế hoạch của ta, vị trí đặt "Quỹ kiến thiết quốc gia" cần phải đặc thù. Phải là nơi cảnh vật đẹp đẽ, lại tiện đi lại với phủ Phụng Thiên. Ta thấy đẹp nhất là phía Bắc kinh thành, bên hồ Dâm Đàm. Chúng ta sẽ xây dựng hệ thống nhà biệt viện, khách điếm, tửu quán và đổ trường liên hợp với nhau. Như vậy, thương nhân đến đây sẽ có chỗ ăn chơi, tiêu tiền và nghỉ ngơi. Lại tiện di chuyển cả thuỷ bộ vì có sông Tô Lịch gần đấy. Ngài nên hiểu tâm lý của bọn có tiền, chúng muốn mình được đối xử đặc biệt, không muốn ở cùng bá tánh bình thường. Vậy sao chúng ta không cho chúng cái hư vinh ấy.
Cách làm này người đời sau làm rất nhiều, biến bất động sản thành vàng. Có những nơi trước kia là khu vực hoang phế, nhưng chỉ cần có tiền đổ vào san lấp, xây dựng hạ tầng, lại phao lên là nơi phong thuỷ, hiểm địa, hợp với người quý phái là bọn tự cho mình cự phú đổ xô đến. Quan trọng là triều đình nhúng tay vào hay không thôi?
- Cách này đúng là sẽ không làm hại bá tánh, chỉ lấy tiền của bọn quan lại, thương nhân thôi. Ngày mai ta sẽ vào cung Thánh Từ ngay.
Bách cười trộm, món lợi trăm vạn quan mà không bắt ngươi lòi vốn liếng ra mới lạ. Đinh lão thì cảm thán không thôi. Ứng biến sự việc cũng chỉ đến thế này là cùng. Hai hôm nay, thằng nhóc này lừa Chu Đại Lực chức quan làm hắn lòi tiền ra, lại cho Chiêu Minh Vương ăn bánh vẽ lòi ra khu đất bên hồ. Bản thân hắn lại chưa nói mình sẽ bỏ ra cái gì mà ai ai cũng răm rắp, nếu lão không chứng kiến từ đầu, lại đi cùng hắn đến cả hai nơi thì e nhà họ Đinh cũng bị cái bánh vẽ này lừa đến cái quần không có mà mặc.
Mấy hôm sau, cũng chẳng biết Trần Quang Khải vào cung nói những gì mà Lê Văn Hưu đến nhà, nói mọi việc đã được định đoạt. Quan gia sẽ dùng khu đất hoang ở bờ hồ Dâm đàm cho việc xây dựng Quỹ kiến thiết quốc gia. Thời này hồ Tây không như hiện tại, tấc đất tấc vàng, đến hết thế kỷ 19, khu này tuy phong cảnh rất đẹp nhưng rất hoang sơ, dân cư thưa thớt, hầu như chỉ có vài hộ chài lưới quanh đây. Triều đình cho hắn tuỳ nghi sử dụng cũng vào cỡ chục ha bây giờ.
Để được thực hiện cũng cần trình lên một bản kế hoạch cụ thể cho hai vua phê duyệt, bên triều đình Trần Quang Khải sẽ điều hành việc này, Công bộ, Hộ bộ là hai đơn vị kiểm soát chính. Để hoàn tất kế hoạch, hắn đã cùng Đinh lão và Chu Đại Lực bàn tính nhiều lần. Kế hoạch lớn vậy không phải một lúc làm tất cả. Chủ trương của hắn là tranh thủ tài nguyên trước đã, cái bánh vẽ cứ vẽ ra thật to để chiếm dụng đất, san ủi mặt bằng, rào dậu cẩn thận, bước thứ hai là xây khu nhà tổng bộ của Quỹ kiến thiết quốc gia. Toà nhà này và đổ trường phải làm xong trước, khai trương nhanh để lấy ngắn nuôi dài. Những cái khác như nhà biệt viện, khách điếm, tửu quán sau này từ từ hoàn thiện. Nếu thế thì tài lực huy động cũng không vượt quá sức chịu đựng của hai nhà kia. Hắn còn khéo léo kể khổ để Trần Quang Khải cho vay một khoản. Kế hoạch lên xong xuôi thì cũng mất nửa tháng trời. Hắn trình lên cho Quang Khải và nhị bộ xong xuôi thì Lê Văn Hưu nói quân Trạo Nhi phân cho hắn đã sẵn sàng. Hắn đã có thể về trang viên rồi.
Thời gian này, hùng tâm nổi lên, lão Đinh cũng đã viết thư về Tam Giảng phủ. Nói rõ chuyện trên kinh thành, thúc giục Đinh Bình và Đinh Sức huy động tiền bạc, lão sẽ ở kinh thành toạ trấn, quyết làm kỳ được việc này. Thực ra nói xây dựng một hai toà nhà thời này không khó, nhân lực có, thợ giỏi của bộ hộ cũng có kỹ thuật. Nhưng Bách làm việc gì cũng muốn tận sức, hôm hắn trình bản vẽ, bọn thợ thuyền tròn mắt. Người này định làm cái gì đây. Đây đâu phải toà nhà như hắn nói, đây là một toà lâu tháp 5 tầng. Muốn làm được cần nhiều gỗ tốt, cũng may thời này còn nhiều gỗ quý nhưng vấn đề từ đây lại nảy sinh.
Bách không biết thời này, hệ thực vật phong phú, rừng cổ thụ còn rất nhiều nhưng nhà cửa đa phần lại đơn bạc. Không phải không có gỗ làm nhà, vấn đề là không có công cụ khai thác và vận chuyển. Người hiện đại có quá nhiều công cụ nhưng đấy là do công nghệ luyện kim đã tiên tiến, hắn hôm nay mới biết, cưa một cây gỗ lim trên rừng cần dùng hết 3 cái cưa mới xong. CMN! Đây là khái niệm gì, làm vậy bao giờ toà lâu tháp của hắn mới hoàn thành. Trần Quang Khải đưa hắn đi xem một xưởng luyện thép ở phụ cận kinh thành, năng suất thấp kinh người. Đến lúc này hắn mới ngẩn ra, thời này thiếu quá nhiều công cụ lao động, chính vì thế dẫn đến năng suất thấp. Mơ ước nuôi sống 4 triệu người Đại Việt của hắn chính thức gặp trở ngại lớn đầu tiên. Không có sắt, gang và thép, tất cả sẽ đình trệ. Cũng may tuy không phải chuyên ngành của hắn nhưng kiến thức thông thường khi học phổ thông hắn còn nhớ chút ít. Muốn luyện được sắt phải có các thành phần: quặng sắt, than cốc và đá vôi. Đá vôi thì không nói nữa, núi đá vôi ở miền Bắc rất nhiều. Quặng sắt hắn biết ở đâu, nước ta mỏ lớn nhất ở Hà Tĩnh, bây giờ quá xa, không tiện, thứ hai là Thái Nguyên, rất phù hợp. Hắn đã được lên thăm công ty gang thép Thái Nguyên, cũng biết mỏ sắt ở đây lớn nhất là ở Trại Cau, xung quanh còn một số mỏ nhỏ nữa, đại khái hiện nay đều ở Châu Thái Nguyên, Như Nguyệt Giang Lộ. Còn thì về than đá, hắn cũng nhớ Thái Nguyên có mấy mỏ lớn, nhưng gần phủ lộ nhất là mỏ than ở Quán Triều. Nước ta mỏ than lớn nhất tất nhiên là ở Quảng Ninh, nhưng từ đó vận chuyển lên theo đường thuỷ thì quá xa. Nhưng hiện nay quá nhiều việc cần làm ngay, sao một sớm một chiều mà xong được. Tạm thời đành có gì dùng nấy, cải tiến mấy cái lò luyện sắt ở kinh thành trước đã.