Chương 42: Nông thôn mới
Đỗ lão thái thái nghe thế thì thở dài, Đinh lão cũng lấy làm lo lắng, Bách vội nói:
- Không sao đâu, có sức người sỏi đá cũng thành cơm. Cháu sẽ có cách làm cho thôn trang trù phú.
Lê Văn Hưu cũng tin tưởng nói:
- Với tài năng của đệ thì ta cũng không nghi ngờ, nguyên giống lúa và cách canh tác mới cũng đã giúp ích nhiều rồi. Nay lại xin thêm được 100 quân Trạo Nhi nữa thì không khó.
- Đấy chỉ là một phần thôi, để thôn trang trù phú đâu phải chỉ việc ăn no.
- Vậy theo đệ một thôn trang trù phú cần những gì?
- Khi xưa đệ nghe sư phụ nói, quốc gia của người đã thành công trong việc xây dựng các thôn trang trong cả nước. Để đánh giá một thôn trang có thành công hay không, người không nghe bọn quan lại địa phương báo cáo mà đề ra cái gọi là 19 tiêu chí, thôn làng nào tự tin đã thành công, người sẽ cho bộ phận chuyện trách xuống đánh giá, chấm điểm theo 19 tiêu chí ấy. Đạt đủ điểm mới thành công. Thôn làng nào đạt được chuẩn thôn trang sẽ được vinh danh, quan lại nơi ấy được trọng dụng, cũng từ đó càng đầu tư nhiều hơn cho thôn làng. Việc này tạo ra sự ganh đua giữa các làng, tự họ càng ngày sẽ càng gắng sức làm tốt hơn.
- 19 tiêu chí ấy là gì?
- Không nhất định là 19 tiêu chí, chỉ là do phù hợp với đất nước đấy thôi, có thể ở nước ta chưa phù hợp. Nhưng có 10 tiêu chí có thể áp dụng ngay: Quan lại phải có quy hoạch của làng xã mình, biết đất ở đâu sẽ làm gì, là điều đầu tiên, trong làng cần có đường công cộng thuận tiện đi lại mọi chỗ, là điều thứ hai, hệ thống tưới tiêu được đảm bảo đủ để canh tác cây trồng, là điều thứ ba, có thầy đồ dạy học, là điều thứ tư, có lang y, là điều thứ năm, có dịch trạm, là điều thứ sáu, có chợ, là điều thứ bảy, có sân chung cho dân làng sinh hoạt, là điều thứ tám, trong làng cứ 10 người phải có 9 người không bị đói, là điều thứ 9. Còn một điều cuối cùng, bọn quan lại sợ nhất, huynh có biết là gì không?
- Là gì?
- Bọn quan lại trong làng phải đoàn kết, nếu có khiếu kiện là không đạt?
- Điều này để làm gì?
- Huynh tự nghĩ đi!
Lê Văn Hưu ngẩn ra một lúc, vỡ lẽ ra, vỗ đùi đánh đét một cái:
- Cao minh, người nghĩ ra những tiêu chí này quả là cao minh.
Hai người đang bàn luận sôi nổi thì Đỗ lão thái thái khẽ gắt:
- Hai người các ngươi làm gì vậy, khi ăn cơm còn bàn chuyện này làm gì, thật mất cả hứng.
Hôm sau, Bách ngủ dậy, vấn an Đỗ lão thái thái xong thì Đinh lão có lời từ biệt Lê gia để về nhà bên Phụng Thiên phủ. Chỉ luấn quấn là Đinh Tú cũng muốn đi theo. Đinh lão ngại ngùng nhưng Đỗ lão thái thái nói nàng cứ theo cha, bao giờ Đinh lão rời kinh thì lại về Lê phủ. Nhà họ Đinh từ biệt rồi khởi hành sang Phụng Thiên phủ.
Dọn dẹp xong thì đã quá trưa, gia nhân vào báo là có Chu Đại Lực sang chơi. Đinh lão mời Tứ gia ra sảnh đường. Bách mặc quần áo chỉnh tề rồi ra sảnh chính, vừa ra đã thấy rất nhiều lễ vật xung quanh. Chu Đại Lực miệng tươi như hoa:
- Tiểu nhân chúc mừng Minh Tự. Hôm trước có chỗ nào mạo phạm mong Minh Tự bỏ qua.
Bách ngẩn người, thì ra thế sự xoay vần nhanh thế, cũng tặc lưỡi:
- Chu gia chớ đa lễ, ta nhờ phúc ấm tổ tiên, được phong tước vị nhưng tuổi còn niên thiếu, Chu gia cần nhắc nhở ta nhiều.
- Minh Tự là bậc anh kiệt, sao lại nói vậy làm tiểu nhân tổn thọ. Nay Minh tự là hồng nhân bên cạnh Chiêu Minh Vương, cả kinh thành ai còn dám coi thường nữa.
- Sao thế được. Mời Chu gia ngồi đi.
Đinh lão lúc này mới nói:
- Chu huynh đừng khách sáo, Minh Tự không trách huynh đâu.
Chu Đại Lực lúc này ngập ngừng rút từ lồng ngực cuốn sổ đặt lên bàn nói:
- Hôm nay ta sang chúc mừng Minh Tự, tiện đây cũng sang bàn giao chuyện làm ăn hôm trước.
Nói đến chuyện làm ăn, Đinh lão thẳng lưng ngồi lại hỏi:
- Kết quả thế nào? Không phải bù lỗ đấy chứ?
- Nói đến chuyện này! Ta làm sòng bạc cả đời, cũng chưa từng được nhận món làm ăn nào lớn thế, đúng là phải người trí tuệ như Minh Tự dẫn lối có vụ làm ăn như vậy. Mấy ngày đầu chúng ta mở các cách thức cược kia, con bạc hút hết về nhà ta. Hai ba hôm sau, bọn sòng bạc khác cũng bắt chước làm theo nhưng cũng chỉ mất một ít khách. Đến hôm thi đấu, ta làm theo lời Minh Tự, mở thêm các cách cược đội giao bóng trước, đội ghi bàn trước, tỷ số hiệp 1, hiệp 2 … thu được không biết bao nhiêu là khách. Bọn sòng bạc khác nhìn mà nhỏ rãi. Trên đây ta có bảng tính chi tiết để bàn giao cuộc làm ăn này, mời Đinh huynh và Minh Tự xem qua.
Bách nhận cuốn sổ nói với gia nhân:
- Ngươi mời Đại tiểu thư ra đây, nói Tứ gia có việc muốn nhờ.
Chỉ thấy Đinh Tú đang phụng phịu từ sau nhà đi ra, nàng chắc vừa ngủ trưa, đôi mắt mọng nước, cũng chẳng quản có khách, gắt lên với Bách:
- Ngươi gọi ta có việc gì?
- Đòi nợ!
- Ta nợ nần gì ngươi?
- Nợ ta câu cổ viên phương đồ và câu cổ khuyếch phương đồ. Định qua cầu rút ván hả?
- Ngươi muốn ta làm gì?
- Ngươi phiên những khoản chi tiêu này sang ký hiệu mới ta dạy rồi soát lại cho ta.
- Lại muốn sai phái ta?
- Ngươi có làm không, không ta dạy người khác!
- Có làm. Ta làm ngay đây.
Đinh Tú nhận cuốn sổ từ tay Bách, lúc này mới nhìn ra, miệng chào:
- Thì ra là Chu gia đến chơi. Ngài xơi trầu, uống nước chờ ta một chút.
- Chào Thần toán tiên tử!
Đinh lão vẻ xấu hổ cười:
- Lễ nghĩa nhà ta không chu toàn, sinh ra toàn đứa vô lễ, mong Chu huynh bỏ qua.
- Không sao, Đinh tiểu thư cũng là danh nhân kinh kỳ, ta nào dám trách.
Đinh Tú cầm cuốn sổ, lại lấy một cuốn khác, tay lật sổ, tay viết, qua khoảng một khắc thì xong. Đưa cuốn sổ cho Bách rồi nói:
- Không sai biệt lắm, người tính toán sổ sách này chắc là Đặng chưởng quầy, tính toán rất giỏi.
- Làm sao bằng được thần toán tiên tử, chỉ một khắc đã tính xong, Đặng chưởng quầy tính toán mất nửa ngày đấy.
Bách nhìn lại cuốn sổ, thấy Đinh Tú đã thành thạo các ký hiệu này, các phép tính thông thường rất chính xác, nhìn qua vài trang rồi nhìn con số tổng. Tim nảy lên một cái. CMN, có nhìn nhầm không, chỉ lợi nhuận một trận xúc cúc mà lên đến hơn 2 vạn lượng. Đúng là làm ăn không vốn là nhất. Hắn lấy lại bình tĩnh, hắng giọng với Chu Đại Lực:
- Chu gia, lợi nhuận 2 vạn lượng này cũng hơi vượt dự đoán của ta.
Nghe con số này, Đinh lão giật nảy, kinh hãi nhìn sang Bách. Chu Đại Lực phân trần:
- Đáng nhẽ không nhiều như vậy, lợi nhuận lớn nhất là từ kèo chấp của An Sinh Xã, rất nhiều người đổ tiền vào sau hiệp 1. Lúc này họ dẫn 4-1. Tuy rằng tỷ lệ thường tiền thấp nhưng rủi ro ít. Không ngờ hiệp 2 đội Chiêu Minh xã lại thi đấu quá hay, khiến chúng ta thu được khoản tiền lớn.
Bách nghĩ cũng đúng thôi, tâm lý chung của con bạc chính là càng thua càng gỡ. Lúc đầu kể cả những người theo Chiêu Minh xã. Nhưng hiệp 1 thua đau, mất hết hy vọng. Lại thấy nhà cái cho chơi tiếp hiệp 2, lúc này đổi sang gỡ gạc, lại theo An Sinh xã. Đâu biết được tỷ lệ thường tiền lúc này rất thấp, muốn gỡ đủ số cũ thì phải đánh to lên, đến khi thua thì mất cả chì lẫn chài.