Chương 49: Phẩm trà (2)

Đông A Nông Sự

Chương 49: Phẩm trà (2)

Chương 49: Phẩm trà (2)

Hắn nghe thế, kéo ngay ghế ngồi xuống bàn. Đinh Tú thấy hắn tới, kéo Đinh Đang ngôi lùi vào một góc, đẩy Đinh Nhu ra gần phía hắn. Diên chưởng quầy lúc này đã chuẩn bị ấm mới. Lại thanh tẩy trà cụ một lần, lấy muỗng nhỏ phân trà, sau đó tráng ấm và cho trà vào. Lại dùng nước mới đun, châm nước vào bình trà, tay nhanh thoăn thoát đổ ngay nước ấy đi, gạn bỏ bọt nổi bên trên. Lại châm nước lần nữa. Miệng nói:

- Nước pha trà này đúng điệu phải lấy sương sớm trên lá sen hồ Dâm Đàm, nhưng hôm nay không biết quý nhân ghé thăm nên không kịp chuẩn bị. Đành dùng nước suối Ba Vì ta trữ trong chum để đun vậy, những cũng không thua kém bao nhiêu. Người đời chỉ biết dùng nước sôi để hãm trà, đâu biết nước hãm trà không phải nước đun sôi. Sau khi đun sôi, để nước nghỉ tầm nửa khắc mới là nước hãm trà tốt nhất.

- Diên chưởng quầy nói đúng lắm. Nước sôi sẽ làm trà mất hương, biến vị trà. Cái vị ngọt từ lá trà cũng không còn nữa.

Diên chưởng quầy lại chờ một lúc, lấy một tống nhỏ, chắt trà ra tống rồi lấy tay ra hiệu mời Bách. Bách ghé đầu quan sát, nước trà có màu xanh vàng nhẹ, trong vắt như ngọc, lại thơm dịu như lan. Cái tống cũng đẹp đẽ vô ngần, đáy tống là chất men xanh, ánh lên bốn bề như lông con thỏ. Tặc lưỡi:

- Nguyên cái tống Nhữ Diêu thanh từ của Diên chưởng quầy đã xứng ta đến đây hôm nay. Chất men như phỉ thuý, làm đậm lên sắc trà. Có lẽ nếu đúng mùa sen, dùng pha trà sen hồ Dâm Đàm thì không gì bằng.

- Công tử đúng lá người tri âm trong trà đạo.

Lại với tay lấy cái tống, chắt trà sang từng chén nhỏ cho mọi người. Công tử béo thắc mắc:

- Sao lão không chắt trà từ ấm ra chén luôn cho từng người mà phiền phức vậy?

Lão Diêu ôn tồn:

- Công tử có chỗ chưa hiểu. Lá trà trong nước cần thời gian để phai ra nước trà tinh tuý. Nếu ta chắt trà ra từng chén luôn, sẽ làm cho vị của những chén trà không đều nhau, chén trà đầu tiên vị trà sẽ nồng đậm hơn chén chắt cuối cùng. Vì vậy nên mới chắt trà ra tống, lại từ đó chắt sang các chén. Vả lại cái thú thưởng trà là khi chắt ra tống, mọi người cùng nhìn chất trà trong tống mà bình phẩm về hương sắc, khi uống trà trong chén mới bình phẩm vị trà.

Công tử ca kia vỗ quạt:

- Thì ra thưởng trà còn là như vậy

Bách thầm cười người này, phong thái rất tự nhiên khoáng đạt, trong đó lại mang nét lưu manh, nhưng nhìn phục sức thì biết hắn là kẻ không tầm thường. Diên chưởng quầy chắt xong, đưa tay mời mọi người. Năm người cầm chén, nhâm nhi thưởng thức. Được ba ngụm trà, Bách đặt chén xuống:

- Loại trà này ở trên núi cao, khác với trà Tam Giang Lộ và Như Nguyệt Giang Lộ, là loại cây cổ thụ trên Tây Côn Lĩnh, cây trà mấy người ôm, sinh trưởng ở nơi khí hậu mát mẻ, tích luỹ cái tinh khí trời đất nên búp trà to lớn. Có thể thấy trà Tam Giang Lộ và Như Nguyệt Giang Lộ lấy một tôm hai lá là tốt nhưng trà này đúng là chỉ nên lấy nguyên tôm thôi.

- Công tử nói đúng lắm. Chè Bạch Tiên này sau khi hái những búp non về, nghệ nhân sẽ hấp chín, rồi dùng phương pháp sấy khô chứ không sao và vò như những loại chè ở Tam Giang Lộ và Như Nguyệt Giang Lộ. Chính vì vậy lại càng khan hiếm.

- Ta còn nghe kể những cây trà cổ thụ kia, có những loại quá cao lớn, người không thể trèo lên lấy được. Miêu tộc phải nuôi một loại khỉ, dạy nó hái chè. Có đúng vậy không?
Bách nghe chuyện này ở thời hiện đại, nhưng cách này đến thời hắn đã thất truyền nên thắc mắc.

- Đúng là như vậy, đàn khỉ nuôi để hái chè được dạy dỗ nghiêm cẩn từ khi mới sinh. Chúng được Miêu tộc huấn luyện để khi hái chỉ thu búp mà không làm tổn hại cây chè, ta có lần đã được tặng một con. Con này vì già yếu mà bị thải loại, nhưng tinh khôn không gì bì được.

- Quả đúng là kỳ sự.

- Hôm nay gặp công tử thật hết sức vui mừng nhưng thứ cho ta thất lễ, chưa hỏi quý danh công tử.

- Ta là Minh Tự Hoàng Bách.

Diêu chưởng quầy vẻ mặt hoảng hốt:

- Tiểu nhân không biết Minh Tự ghé thăm, thật đáng chết, xin Minh Tự thứ tội.

- Diêu chưởng quầy sao lại nói thế, ngài vừa gọi ta là người tri âm, nay chỉ vì cái tước Minh Tự mà xa cách ta. Ta thật thấy hổ thẹn.

Công tử béo nhìn hắn:

- Ngươi ta tên vừa hiến điềm lành nên được phong tước?

- Chính là ta, chẳng hay công tử là …

- Ta họ Trần, tên Nhật Duy, mới tiến kinh được mấy hôm nay.

- Gặp qua Trần công tử.

Diêu chưởng quầy chắp tay nói:

- Vậy Minh Tự và công tử tiếp tục thưởng trà, đầu bếp sẽ lên món ngay. Ta xin phép!

Món ăn được bê lên, đầu tiên là bốn bát súp vi cá khai vị, rồi hai món tê tê hấp, gỏi ngó sen đều đưa lên. Nhật Duy cũng đúng là kỳ nhân, không thấy có súp của mình, gọi thêm một bát, thấy thức ăn có phần sơ sài lại gọi thêm một con gà quay, tự tiện hết sức. Bách cười tủm nhìn người này, đúng là thú vị.

Nhà họ Đinh cũng toàn người hiếu khách. Đinh Đang thấy hắn ăn uống như hạm, lại định gọi thêm nữa cho hắn ăn nhưng hắn từ chối.

- Mẫu thân nói cần giảm cân mới sinh được nhi tử, ta ăn thế thôi.

Đinh Nhu đang ăn phì cười, bị hắn lườm một cái. Người này đúng là cực phẩm. Bách dò hỏi:

Ngươi nói vừa mới hồi kinh là từ đâu tới?

- Mấy năm trước ta ham chơi, một hôm cởi trần đấu vật với người ta ngoài đường, đúng lúc huynh trưởng ta đi qua. Huynh ta giận lắm, sai người bắt trói ta. Ta may mắn trốn đi được, từ đó không dám về Kinh Thành. Tháng trước mẹ ta gọi về, nói chuẩn bị thành thân, huynh trưởng cũng hết giận rồi.

- Vậy đã đi gặp huynh ngươi chưa?

- CMN! Ta mấy lần dốc hết can đảm, định gặp nhưng lại sợ hãi không thôi.

- Chuyện trong gia đình, dùng tình cảm mà giải quyết. Huynh ngươi và ngươi cùng là máu mủ, giận lắm rồi cũng thôi.

- Biết là thế nhưng ngươi không biết, ta sợ huynh ấy lắm chỉ thấy huynh ấy là chân nhũn ra rồi.

- Cái đấy là một loại bệnh tâm lý, giống như có người sợ rắn rết, côn trùng, có người sợ leo cao vậy thôi, vượt qua được là sẽ hết. Mà sao không xin cha mẹ ngươi.

- Mẹ ta là vợ bé, nào dám có lời gì. Còn cha ta mà biết ta đấu vật với người ta ngoài đường thì còn thảm hơn. Mẹ ta phải bảo ta đi du lịch bên ngoài đến nay chưa về đấy.
- Nhà người phức tạp nhể?

- Cao môn đại hộ mà, sao tránh được.

- Ta nghĩ ngươi nên chuẩn bị cho huynh ngươi một món quà, không cần quý giá nhưng cần tâm ý. Có khi huynh ngươi sẽ tha tội cho ngươi, lại nói ngươi lưu lạc bên ngoài mấy năm, hắn chắc cũng nguôi giận rồi.

- Biết tặng quà gì đây.

Đinh Đang nghe vậy, cũng thương tình cho tình cảm anh em nhà hắn. Quay sang bảo:

- Huynh ta mà giận ta sẽ hứa không đánh vào mặt huynh ấy nữa là xong.

Đinh Nhu mặt xám ngoét còn Đinh Tú phì cười, anh em nhà này cũng là cực phẩm. Đinh Tú chen vào:

- Quà tặng huynh trưởng nên là sản vật nơi ngươi lưu lạc, lại ôn cái tình xưa thống thiết vào. Hắn thấy sẽ động lòng thôi.

Bách cười:

- Đinh Tú nói đúng lắm, nên dùng tình cảm mà ràng buộc.

- Ta hiểu rồi!