Chương 50: Vũ Uy Vương (1)
Ăn uống xong xuôi thì mấy người đi thăm thú Phủ Phụng Thiên, thăm hồ Lục Thuỷ. Hồ này chính là Hồ Gươm sau này, lúc này rộng lớn hơn, nước xanh thăm thẳm, xung quanh cây cối xanh tươi rất đẹp đẽ. Dạo một vòng hồ rồi lại nghe có tiếng hát đối. Một giọng nam cất lên:
- Chúng tôi nói đã nhiều … nói đã nhiều. Các nàng hát thử … hát thử vài điều tôi nghe.
Bên nữ có tiếng xô đẩy nhau, lại có cô gái uốn éo đi ra:
- Cũng vì chàng … vì chàng, nên thiếp … i i i … phải … phải long đong …
Có tiếng láy:
- Long đong, long đong … Và tiếng trống: Tùng, tùng, cắc cắc tùng tùng.
Lại có tay nam nhặt một thanh tre, giả làm cây gươm, làm động tác phi ngựa vung gươm, giọng cao sang sảng:
- Lao xao, lao xao sóng vỗ ngàn trùng
Gian nan là nợ anh hùng phải vay
Lại có tiếng: Vay ai, vay ai bây giờ?
- Vay nước vay nhà. Vay người thương nhớ, vay người thương thân …
Tiếng ca cứ thế vút lên. Đinh Tú và Đinh Đang nghe như si như say, Đinh Nhu thì khịt mũi, còn Bách lần đầu thấy loại hình diễn xướng dân gian này. Quay sang khều tay Đinh Nhu:
- Này, nghe hát tý có phải cho tiền không.
- Không! Đây là trai gái người ta hát đối, ai mượn ngươi cho tiền.
Nhật Duy chen lời, lại nhìn Bách nghi ngờ:
- Chưa đi nghe hát bao giờ?
- Chưa.
- Nhà quê.
- Ơ! CM thằng này.
- Người lừa nương tử kia về nhà, Lão gia đưa ngươi đi nghe hát Đào Nương, cho ngươi biết thế nào là sung sướng.
- Còn rủ ta đi chơi gái nữa!
Bách nghe vậy, hai tai vểnh lên, quả thật hắn cũng tò mò muốn đi, nhưng lại nghĩ thời này làm sao mà an toàn như thời xưa. Nên chối:
- Thôi! Ta không đi đâu.
Nhật Duy thấy hắn ngần ngừ, biết là tên này cũng động tâm rồi, gạ gẫm.
- Chỉ nghe hát, rồi ăn bát cháo gà cho ấm bụng thôi.
- Thế à? Sao không nói sớm.
Đoạn quay lại nói với hai người kia.
- Hai người các ngươi nghe xong chưa, chúng ta đưa về. Để mấy người chúng ta đi nghe hát Đào nương.
- CMN! Thằng ngu này.
Nhật Duy và Đinh Nhu thầm mắng. Đinh Tú nghe hắn nói thế, mặt sầm lại gắt:
- Tên bại hoại, ta sẽ nói với cha ta xích chân ngươi lại.
- Ta nghe hát, ăn bát cháo, có gì mà ghê gớm vậy.
- Ngươi có thấy ai đi nghe hát Đào Nương mà chỉ nghe hát không thôi chưa. Muốn nghe hát thì ở lại đây, dỏng tai lên mà nghe, bọn đàn ông thối.
Đinh Nhu biết là không ổn vội nói:
- Đúng vậy! Tứ thúc việc gì phải đi đâu xa. Ở đây nghe không phải tốt hơn sao?
Nhật Duy thầm mắng:
- Tiện nhân, gió chiều nào che chiều ấy.
Mấy người đang nghe hát thì từ đâu một đám xôn xao, có hơn chục thanh niên, tiền hô hậu ủng đi tới trước bọn nam nữ hát đối. Người đi đầu cao lớn, mặc áo gấm thêu kim tuyến, lưng hơi gù, tay phe phẩy quạt, đằng sau là bọn tráng hán tiền hô hậu ủng. Bọn chúng thấy có người hát hò ở đây, dừng lại ngó nghiêng, lại đến ngay chỗ cô gái vừa hát mấy câu khi nãy. Tên đi đầu ghé đầu nói gì với tên tráng hán đằng sau. Tên này đi lên nói:
- Nương tử kia tên gì? Là người của phường hát nào?
- Một thanh niên đứng ra trả lời, chúng tôi hát đối cho vui, không phải người của phường hát.
- Không phải người phường hát? Vậy hay lắm, công tử nhà ta đang có hứng hát đối, mời nương tử theo công tử nhà đến tửu lâu phía trước đối đáp vài câu.
Cô gái sợ sệt đứng lùi vào, nói:
- Ta không đi đâu.
Lúc này thanh niên cao lớn tiến tới:
- Chỉ muốn mời nương tử đi hát đối đáp vài câu thôi, không có ý gì khác. Nương tử đừng sợ.
Đám thanh niên cũng cự lại:
- Người ta đã không muốn đi, sao có thể ép được.
Công tử kia kiêu ngạo đáp lại:
- Ta không ép ai cả, chỉ là muốn mời thôi. Nếu không đi cũng không sao, đây là kinh thành ở dưới chân Thiên tử, không ai dám làm việc vô phép cả. Chỉ là các ngươi không nghĩ đến, ta có cách làm cho các ngươi mất đi công việc, cửa tan nhà nát nhưng không kêu được ai. Có muốn ta làm vậy không?
Cô gái lúc này đã rấm rứt khóc, nàng biết, tên này làm được thật. Tuy hắn không dám giữa đường làm ra chuyện ép bức nhưng chuyện đám công tử ca này đâm lén sau lưng, làm cho một gia đình tan nát thì nàng thấy nhiều rồi.
Công tử ca kia lại nói:
- Ta hỏi lại nàng một lần, có muốn cùng đi cùng ta không?
Đinh Tú thấy nàng bị áp bức như vậy, không nhịn được nữa lúc này mới đi tới, lớn giọng nói:
- Cô nương không cần vì hắn mà e sợ, nàng không dám đi thì không ai làm gì được.
Tên công tử ca thất thần nhìn Đinh Tú đang tiến tới, sao lại có người xinh đẹp thế này, trên người nàng lại có sẵn cái khí chất cao ngạo, như tiên tử không thể với được. Hắn bỗng vứt sạch quan tâm cô gái kia. Quay lại nói:
- Đúng đúng! Nàng ta không đi cũng được, xin hỏi nương tử từ đâu đến?
- Sao ta phải cho ngươi biết?
- Đúng là không cần, nhưng ta có cách, chỉ cần đi theo nàng không phải biết rồi sao.
- Giữa đường lại có người vô lễ như ngươi, ta sẽ báo quan sai bắt lại.
- Quan sai sao! Làm gì có điều luật nào cấm đoán ta đi trên đường.
Mấy tên tráng hán đằng sau thấy chủ nhân nói vậy cũng nhao lên:
- Chúng ta cứ đi theo, nương tử làm gì được chúng ta.
Đinh Tú tức giận nhưng nàng cũng chắng có cách gì đối phó bọn vô lại này. Bách vừa định đứng ra thì đã nghe soạt một tiếng, một cái bóng vọt qua người. Bốp! Bốp! Bốp … ba tiếng giòn tan vang lên. Ba tên tráng hán vừa rồi la hét to nhất bụm mặt, máu mồm đã trào ra hai mép. Đinh Đang đánh xong ba cái đã lộn một vòng quay lại nói:
- Ai đi theo cô cô ta thì cẩn thận ta chặt chân chó của các ngươi.
Nàng là người đơn thuần, không sợ sệt cường quyền, thấy ngứa mắt là đánh chứ không bao giờ suy nghĩ gì cả. Công tử ca thấy thân thủ nàng như vậy, cũng thầm ngạc nhiên, nhưng hắn không bận tâm ba cái tát kia mà vui vẻ. Công tử ca kinh thành là như vậy, khác với bọn nhà quê ở châu huyện. Chỗ này là chỗ nào? vương công quý tộc nhiều như sao sa. Ty Bình Bạc một năm xử lý không biết bao nhiêu chuyện. Làm sao thiên lệch được cho bọn hắn lộng hành. Nhưng các công tử ca này hiểu một điều, ra tay phải nắm được điểm yếu của người. Ngươi đánh, chưi, doạ dẫm người ta thì được, tuyệt không được đánh người trước. Chỉ cần vô cớ đánh người sẽ bị bắt, dù không sao cả nhưng cũng bị ngồi giam mấy ngày, không dễ chịu gì lại mất mặt. Nay cô nương này ra tay trước, hắn có làm gì cũng không ai dám nói ra nói vào. Nhếch mép cười:
- Đây là cô nương đánh người, lại doạ dẫm ta đấy nhé.
Đoạn quay lại lệnh bọn tráng hán:
- Bắt hết bọn chúng về cho ta.