Chương 51: Vũ Uy Vương (2)
Hơn chục tên tráng hán hăm hở, ba tên bị đánh chỉ coi ba cái tát kia như mình chủ quan nên mới thế, lao ra đầu tiên. Bách lần đầu thấy tràng cảnh này, hắn đời trước sống trong thời pháp trị, ít khi thấy xung đột thế này, mà có cũng chỉ hoa lá cành đánh thôi. Nhưng mình là nam nhân, lại để cô bé 12,13 tuổi đứng trước cũng không thể coi được. Ngày lập tức đứng chắn trước người hai cô gái. Đinh Nhu cũng đâu phải luyện võ để chơi, hắn đón hai tên tráng hán đang xông lên, hai quyền xuất luôn ra. Rõ ràng bọn này cũng hay bắt nạt người, đánh đấm rất kinh nghiệm. Chúng quan sát thế trận, phân công rõ ràng từng nhóm chứ không hề lộn xộn thô kệch như bề ngoài. Đinh Đang nhìn bọn chúng khinh thường, nàng nhún chân, người như phi yến đạp nước, lăng không đạp về ba tên tráng hán. Thế là chỉ còn Bách đứng trước bảo vệ Đinh Nhu, lăng xăng nhưng chợt nhận ra mình quá vô dụng. Bọn kia vừa xông lên, Đinh Đang và Đinh Nhu đã như dạo chơi mà đánh bật lại, hai bên thua sút rất nhiều. Mấy tên lao về phía Đinh Nhu còn đỡ, cùng lắm là thâm tím mặt mũi, còn bọn bị Đinh Đang đánh thì kêu như cha chết. Nàng nhỏ bé nhưng ra tay tàn độc, những đòn khoá khớp bẻ tay bẻ chân của nàng chính là thứ võ giết người, trông không khoa trương nhưng mỗi lần sử ra là một tên gục xuống. Khắc hắn cách đánh đấm thô bỉ dựa vào sức vóc của Đinh Nhu.
Chưa qua một thời thần, hơn chục tên tráng hán kêu cha gọi mẹ nằm trên đất. Lúc này từ đâu chợt thấy một đội sai nha. Dẫn đầu là một võ quan đeo kiếm cao lớn. Hắn thấy có chuyện dẫn nha sai đi đến quát lớn:
- Có chuyện gì, các ngươi là ai mà làm loạn ở đây?
Tên công tử ca như vớ được cọc. Nói với võ quan:
- Bọn chúng vô cớ đánh người, các ngươi mau bắt về đại lao Ty Bình Bạc.
Viên võ quan nhận ra ngay tên công tử ca, nhưng vờ như không biết, hỏi:
- Sao lại vô cớ đánh người, ngươi nói xem?
- Ta muốn mời cô nương kia hát đối, bọn chúng từ đâu xem vào, tát tên gia nhân của ta, sau đó lại đánh bọn chúng rất nặng. Các ngươi xem xem.
Viên võ quan quay lại hỏi cô nương hát đối:
- Có đúng vậy không?
Cô nương muốn bảo vệ cho bọn Đinh Tú, nhưng bị viên võ quan truy vấn, lại suy nghĩ trong đầu thì đúng như tên công tử ca nói, hắn chưa động tay động chân gì cả thì Đinh Đang đã đánh bọn chúng. Ngập ngừng gật đầu, lại định nói tiếp: "Nhưng …". Tên võ quan không cho nàng nói tiếp:
- Vậy là đúng rồi! Người đâu! Bắt tất cả bọn chúng về đại lao Ty Bình Bạc.
Bách là người sống nửa đời, nhìn qua là biết hai tên này có quan hệ nhưng lúc này không chứng minh được. Ngẫm nghĩ thì, lúc này chỉ đành mang cái tước Minh Tự của mình ra xem có ăn thua không, sau rồi tính tiếp. Đang định đứng ra thì đăng sau có tiếng cưới hắc hắc.
- CMN! Đi khỏi kinh thành lâu như vậy, bây giờ còn có người động thổ trên đầu thái tuế. Tên chó con Nguyên Hựu, muốn bản vương xách cổ ngươi lên không.
Lúc này tên công tử nheo mắt, chưa nhận ra ai:
- Tên nào láo lếu thế, dám chửi bổn công tử.
- Trước mặt ta mà dám xưng công tử sao?
Lúc này Nhật Duy từ sau đi lên, nhìn tên công tử ca cười. Tên kia như thấy được mặt trời, miệng lắp bắp:
- Vũ Uy Vương, ông nội của tôi ơi, ngài đi đâu lâu vậy, bọn đệ nhớ ngài đến chết.
Ai da, tên này không ngờ lại là Vương gia, chỉ là Bách không thuộc hết được lịch sử, cũng chẳng nhớ Vương gia nào tên Nhật Duy. Lúc này tên béo quát:
- Nhớ ta sao, mau xin lỗi Đinh Đang, con mẹ ngươi, muốn bắt nàng vào đại lao sao?
- Là quý nhân của Vương gia? Vậy sao ta dám bắt nàng được?
Hắn nói đoạn phất tay bảo bọn sai nha:
- Các ngươi đi đi, bọn ta tự làm tự chịu. Không có việc gì cả.
Tên võ quan đeo kiếm tuy không hiểu chuyện gì nhưng nghe tên công ta nói người trước mặt là Vương gia, cũng sợ sệt chắp tay chào rồi rút lui. Khi đi còn quát dân chúng hai bên bớt lo chuyện bao đồng. Dân chúng thấy thế cũng tản ra không ai dám ở lại. Bọn hát đối vừa rồi thấy thế, đoán cũng không có chuyện gì nữa, cô gái quyến luyến nhìn Đinh Tú rồi cũng tản đi. Tên công tử ca chắp tay với Đinh Đang:
- Tiểu muội muội, xin lỗi nhé. Ngu huynh không biết chúng ta là người một nhà.
Nàng chán ghét gắt:
- Ai một nhà với ngươi?
Lại tiến tới chỗ Bách và Đinh Tú. Nàng bây giờ cũng chưa hết hoảng sợ, nhìn hắn cảnh giác:
- Ta đã mạo phạm cô nương, xin được nhận lỗi, muốn đánh muốn phạt cứ tuỳ ý cô nương.
Đinh Tú xua tay:
- Ngươi tránh xa ta một chút là được.
Lại hề hề đến trước mặt Nhật Duy.
- Đại ca đi lâu như vậy mới về kinh, hôm nay đệ phải mở tiệc tẩy trần mời huynh mới được.
- Ta đã cùng bằng hữu ở đây dùng cơm rồi.
- Vậy đi đến Yến Xuân Lâu nghe hát Cô Đầu thì sao?
Bách và Nhật Duy thầm than, thằng chó chết, lại nói đến chủ đề này rồi. Nhật Duy biết hôm nay không thể đi được, chỉ đành nháy nhủ Bách, hỏi nhà cửa rồi hẹn hôm nào sẽ đến bái phỏng. Rồi dưới ánh mắt sắc lạnh của Đinh Tú lủi đi mất. Ba người dạo quanh mấy phường rồi đi về nhà họ Đinh nghỉ ngơi, hôm sau Bách còn có việc phải làm.
Hôm sau, Bách vừa vươn vai tỉnh dậy, đinh bụng hôm nay bố trí chút chuyện nhà. Hắn từ hôm được phong tước, lại bộ đã gửi tới điệp văn, Lê Văn Hưu cũng đã sắp xếp để binh bộ tuyển quân Trạo Nhi cho hắn xong xuôi. Bên kia phủ đệ cũng đã có người quét tước nhưng hắn bận rộn chuyện luyện sắt, chưa đi xem được. Sáng nay nhất định phải đi xem, không thế đến nhà mình mà cũng chả biết được. Vừa sắp ra khỏi nhà thì có người báo, Lê Văn Hưu bảo hắn chuẩn bị vào cung Thánh Từ diện thánh. Bách thầm than "lại nhỡ việc rồi". Hắn ăn mặc chỉnh tề, được một gia đinh dẫn đường, đưa vào cung. Hắn trước nay chưa từng được vào cung, trong lòng cũng háo hức. Cổng chính của Hoàng Cung là Cửa Đại Hưng, nhưng cổng này là dùng cho Điển lễ và Triều hội lớn. Hắn đến diện kiến Thái Thượng Hoàng nên sẽ đến Cung Thành Từ. Lúc này hai vua đều ở Kinh Thành nên Quan Gia thì ở cung Quan Triều còn Thái Thượng Hoàng cung Thánh Từ, ở phía Tây Bắc hoàng thành. Hắn đến cửa Tường Phủ thì đã thấy Lê Văn Hưu đợi sẵn. Hai người xuất lệnh bài cho cấm quân kiểm tra rồi vào cung.
Bách bước vào thì thấy cung cấm canh gác sâm nghiêm, cảnh trí hoa lệ, từng dãy hành lang nối dài. Nghe Văn Hưu nói thì đây là hành lang nối từ gác Nguyên Huyền đến cửa Tây Đại Triều để các quan vào chầu tránh mưa nắng, lại quanh co một lát thì tới một Cung điện rất đẹp, hình bát giác, chạm khắc tinh tế. Đi thêm chút nữa thì thấy trước mặt hiện ra một kiến trúc hùng vĩ, trên biển đề Cung Thánh Từ. Bách biết là đến nơi rồi. Lê Văn Hưu dẫn hắn vào trong, báo cho thái giám biết rồi đứng hầu bên ngoài. Được một khắc thì Thái giám hô:
- Mời Hàn lâm học sĩ, kiêm Giám tu quốc sử Lê Văn Hưu và Minh Tự Hoàng Bách vào chầu.