Chương 5: Trổ thần oai, thu đàn em.

Đời Này Phải Thật Đáng Sống

Chương 5: Trổ thần oai, thu đàn em.

Tại một bãi đất trống gần nơi học sinh ôn thi đại học, một người đàn ông cao gầy đang đứng đó. Bộ đồ đen bó sát người làm cho hắn có vẻ nhanh nhẹn, linh hoạt, thoạt nhìn đã biết là một người luyện võ.
Bên cạnh hắn là một thiếu nữ tóc dài tới eo lưng, thân hình thon thả. Áo sơ mi trắng tinh trên người nàng ẩn ẩn thấp thoáng màu da trong trắng như ngọc. Đây chính là thiếu nữ lúc đầu đã ngồi cạnh Lưu Phàm trong lớp học ôn tập, đồng thời cũng là người dang tay che chắn hắn trước bọn học sinh cá biệt. Thiếu nữ gạt sợi tóc mai vướng trên má lên tiếng:
- Thế nào?
- Phương Tuyết, ở đây hoàn toàn không có vết tích đánh nhau.
Người đàn ông cao gầy hướng thiếu nữ, cung kính trả lời. Đây là người đàn ông tên Chu Hách mà Phương Tuyết gọi điện lúc nãy. Sau khi nhận điện thoại, hắn lập tức đến đây. Tuy nhiên, Lưu Phàm và bọn học sinh cầm dao kiếm ra đây rồi thoáng cái đã hoàn toàn mất đi tung tích.
Chu Hách trước đây từng là lính đặc công, chuyên ngành trinh sát nên ánh mắt rất sắc bén. Đặc biệt lại có một khả năng hơn người là chỉ cần nhận biết dấu chân của một người đi đường, mấy ngày sau hắn cũng có thể tìm kiếm. Bởi vì, có một đoạn nhân quả với gia đình họ Dương nhà Phương Tuyết nên hắn chấp nhận ở Hà Nội cùng cô làm một vệ sỹ.
Thấy Chu Hách không tìm ra manh mối, Phương Tuyết cũng hơi lo lắng. " Không lẽ bọn học sinh đã có biện pháp thủ tiêu Lưu Phàm?"
- Cũng không hẳn, có thể là bọn chúng cũng không đến đây. Chu Hách nói.
Thấy Chu Hách cũng bất lực như vậy Phương Tuyết hơi cắn môi, cặp mày xinh xắn co lại một chút. Quả thật trong xã hội pháp quyền hiện nay, mặc dù cũng có đánh nhau song bọn học sinh chưa chắc đã dám giết người. Có chăng là đánh đập, dọa dẫm nhau một chút rồi thôi. Nàng im lặng nửa ngày mới quay sang bảo Chu Hách rời khỏi. Dù sao, có chuyện gì ngày mai đến lớp cũng biết tin tức.
Mà lúc này, Lưu Phàm đang cùng bọn Trương Húc đi vào một con hẻm nhỏ. Vốn là lúc nãy khi ra đến ngoài cửa, khuất tầm mắt bọn học sinh trong lớp, Lưu Phàm cũng lười đến nơi ước định đánh nhau với bọn này, mà ngay lập tức tay đấm chân đá, cho bọn hắn một cái giáo huấn.
Bọn Trương Húc dù người đông, tay cầm hung khí nhưng làm sao địch nổi một người có Bất diệt tiên thể, lại có thêm 100 cái ký ức không thiếu chiêu thức võ công như Lưu Phàm. Chưa đầy 15 giây, cả bọn đã bò lổm ngổm dưới đất, đứa nào đứa nấy kêu cha gọi mẹ.
Lưu Phàm định đánh cho chúng bán thân bất toại, nằm giường, mai khỏi đến trường nhưng chợt thấy từ trên người Trương Húc rơi ra một tấm tranh vẽ to bằng một khổ giấy ô ly. Nét vẽ nguệch ngoạc bằng chì màu như của trẻ con mới đi học phác họa một người đàn ông và một người đàn bà đang ôm một đứa trẻ. Họ đứng trước một căn nhà to đùng mà Lưu Phàm đoán chừng là bức vẽ muốn minh họa một cái biệt thự.
Khi Lưu Phàm cầm lên bức vẽ, Trương Húc to lớn hốt nhiên ôm mặt òa khóc, sau đó lao như trâu điên vào Lưu Phàm muốn cướp lại bức vẽ. Hắn hai mắt đầy lệ nóng, khiến Lưu Phàm thấy dị dị nên giơ bức vẽ ra chực xé nát: Nếu còn vọng động, tao sẽ xé nát bức vẽ này. Hắn lạnh lùng nói với Trương Húc.
Trương Húc nghe thấy vậy mới chịu đứng yên. Lưu Phàm hỏi chuyện mới biết hóa ra Trương Húc vốn là một đứa trẻ mồ côi, không gia đình, không nhà cửa, lang thang đầu đường xó chợ. Bức vẽ là tự hắn vẽ cha mẹ trước đây của mình.
Lưu Phàm thấy ở Trương Húc hình ảnh một đứa trẻ mồ côi đáng thương, nhất thời cũng động lòng trắc ẩn. Mà bọn học sinh đi cùng Trương Húc cũng đa số cùng hoàn cảnh như vậy, đều là những đứa thiếu vắng cha, hoặc mẹ, hay là mất cả cha lẫn mẹ như Trương Húc. Lớn lên bọn chúng thiếu đi tình thương của gia đình nên phát triển thành mấy đứa vô lại thế này.
Lưu Phàm nhìn lại bọn học sinh, cũng chỉ là những đứa 17, 18 tuổi, thậm chí có đứa mới 15 tuổi. Hắn trả lại bức vẽ cho Trương Húc rồi mở miệng nhàn nhạt nói:
- Từ ngày mai, không đứa nào được bày trò cướp giật, láo lếu, bắt nạt học sinh ôn thi. Nếu không cứ nhìn con dao này.
Hắn vận khí lên đầu ngón tay bẻ một cái. Chỉ thấy một tiếng sắt thép vang lên, con dao đã gẫy làm đôi. Lưu Phàm thuận tay ném về phía bờ tường. Cả lưỡi dao và chuôi dao cắm sâu vào trong.
Bọn học sinh lần đầu thấy thần lực như trong phim chưởng mới có ấy thì nhất thời ồ, à, á ố quên cả đau. Chúng chỉ là mấy đứa trẻ con, thấy Lưu Phàm làm xiếc như vậy thì nỗi sợ hãi đã thay bằng sự kính nể. Ngay cả Trương Húc cũng hoàn toàn phục rồi. Mặc dù, không đứa nào nói gì, song chúng đã bị Lưu Phàm chế phục. Có đứa thốt lên:
- Trời ơi, còn mạnh hơn cả anh Triệu.
- Nói bé thôi không mày lại vỡ mồm bây giờ.
- Em..em không đi làm giang hồ nữa. Em muốn đi theo anh này. Một đứa mới 16 tuổi tác khỏi đám học sinh chạy lại chỗ Lưu Phàm.
- Em tên là Lý Thông. Từ hôm nay, anh là lão đại của em, không phải anh Triệu.
Lưu Phàm nhìn cái đầu trọc Lý Thông, 16 tuổi gật gù: Có ý tứ. Hắn chưa biết nên nói thế nào thì trong bọn học sinh, một thằng mặt rỗ nhảy ra quát:
- Lý Thông, nếu mày dám làm phản, anh Triệu sẽ không tha cho mày.
Một tiếng Bốp vang lên. Lưu Phàm thấy Trương Húc đã cho tên mặt rỗ một đá giữa mặt, khiến hắn phun máu, nằm im không dậy nổi.
- Tao cũng nhận anh này làm lão đại, chúng mày thì tùy. Trương Húc nói với bọn học sinh rồi cũng đi qua đứng một bên Lưu Phàm.
Bọn học sinh cá biệt tức thì ồn ào cả lên.
- Nhưng mà anh Triệu đã từng giết…
- Nếu không nộp tiền hàng ngày nữa, anh Triệu sẽ bắt treo lên cây, cho muỗi cắn cả đêm.
- Anh Triệu dí tàn thuốc lá vào mặt.
- Anh Triệu không cho ở nhờ nữa.
…..
Dưới tiếng ồn ào của bọn học sinh, trong đầu Lưu Phàm dần dần hình thành một cái hình ảnh anh Triệu, lão đại của bọn chúng. Anh Triệu hoàn toàn chẳng có điểm gì tốt, chỉ như cái mẹ mìn bắt cóc trẻ con, tập trung lũ trẻ bất hạnh vào một nơi, bắt chúng lao động làm việc, thậm chí ăn cắp, ăn trộm, cướp giật…để có tiền cung phụng.
Mà bọn Trương Húc này trong mắt Lưu Phàm cũng không hoàn toàn là học sinh nữa. Bọn hắn giống như lũ lưu manh thì hơn. Lưu Phàm ẩn ẩn cảm thấy bọn chúng đi học cũng chỉ là vào lớp nghịch ngợm, phá phách một chút mà thôi. Chứ nói đến thi cử, Lưu Phàm không tin mấy thằng này lại có thể thi đỗ đại học. Đợi bọn chúng liên tu liền tù bàn tán một hồi. Lưu Phàm mới từ từ lên tiếng:
- Đi theo ta cũng được, lão Triệu kia ta sẽ giải quyết. Nhưng bọn mi đi theo ta cũng phải có một cái điều kiện.
Đợi bọn chúng im lặng lắng nghe Lưu Phàm mới nói tiếp:
- Ta tạm thời thu nhận bọn mi. Song chỉ khi có một đứa nào thi đỗ đại học mới chính thức trở thành đàn em của ta.
Một khi đã động lòng muốn cải hóa mấy tên lưu manh nửa mùa này, Lưu Phàm cũng tùy ý thu nhận. Thế nhưng hắn biết, để thay đổi tính nết bọn chúng cũng phải hướng chúng vào một con đường tử tế. Bởi vậy Lưu Phàm mới đưa ra điều kiện như vậy.
Bọn Trương Húc gật đầu tía lia. Chúng mặc dù chưa biết Lưu Phàm là người thế nào song nhìn thấy thần lực như trong phim thế thì nhất định phải đi theo hắn. Điều này cũng bởi, đối với mấy đứa trẻ mới lớn, thực lực nói lên tất cả. Ai có thực lực, người đó làm anh.
Khi bọn Trương Húc hỏi tên tuổi Lưu Phàm chỉ đơn giản nói: Lưu Phàm.
Lưu Phàm như vậy trở thành lão đại của bọn Trương Húc. Thế nên lúc này, hắn mới cùng bọn chúng đi tìm tên Triệu. Vừa đi, Trương Húc vừa nói chuyện với Lưu Phàm.
- Anh Phàm! Lão Triệu mới gần 30 nhưng võ công cực cao. Nghe đâu đã đạt được huyền đai cửu đẳng Không thủ đạo. Trương Húc lúc này cũng không gọi tên Triệu là anh nữa mà gọi thẳng bằng lão để chứng tỏ thành ý với Lưu Phàm.
Ở thế giới này, Không thủ đạo là một môn võ nổi tiếng, bắt nguồn từ vùng Okinawa – Nhật Bản. Môn võ này có nhiều miếng đánh vào chỗ hiểm nhưng lợi hại nhất là ở đôi chân. Năng lực của người luyện chia làm nhiều đẳng cấp, có mầu đai khác nhau. Một cái huyền đai nhất đẳng như Trương Húc đơn giản chỉ luyện vài năm là được. Nhưng để thành huyền đai cửu đẳng, tức là phẩm cao nhất trong huyền đai cực kỳ gian nan. Có thể nói trăm người mới có một người được công nhận thôi.
- Anh Húc, huyền đai cửu đẳng cũng chẳng bằng một ngón tay anh Phàm, lát nữa chỉ một tát là lão Triệu xong đời. Lý Thông loe hoe xen vào.
Cả bọn Lưu Phàm, Trương Húc, Lý Thông cùng gần chục đứa 17, 18 tuổi vừa đi vừa tán gẫu. Chốc lát đã tới một khu ổ chuột trong nội đô.
Mà Lưu Phàm hơi có chút giật mình. Nơi này vậy mà lại chứa đầy âm khí.