Chương 4: Ngu xuẩn, thần kinh, đồ điên…

Đời Này Phải Thật Đáng Sống

Chương 4: Ngu xuẩn, thần kinh, đồ điên…

Hai tiếng kêu đồng thời bật ra. Một tiếng thanh thúy êm tai của thiếu nữ xinh đẹp, còn một tiếng sợ hãi như gặp phải ma quỷ là của tên mang dấu tay ở cổ vừa vỗ vai Lưu Phàm.
Hắn đã nhận ra người một mình đấm đá, tát tai cả bốn thằng bọn hắn tối qua. Hắn cảm thấy muốn chạy trốn nhưng mặt đất như không ở dưới chân mình nữa rồi. Đối với tên còn mang dấu tay ở cổ, đây không chỉ là sợ hãi mà hắn đã hoàn toàn run rẩy, muốn vãi hết ra quần. Không phải ba thằng kia còn đang nằm viện sao? Không phải cả ba thằng đều phải thay một hàm răng mới sao? Hắn càng nghĩ càng sợ, ánh mắt nhìn Lưu Phàm như muốn quỳ xuống xin tha mạng.
Mà thiếu nữ xinh đẹp lạnh lùng kia cũng là người đã bị Lưu Phàm làm giật mình, ngã xe ở công viên lúc trước. Đối với tên điên Lưu Phàm, tất nhiên nàng mặc dù không làm gì được nhưng cũng đã ôm hận. Nàng không nghĩ mình lại tự đến ngồi cạnh hắn thế này. Đúng là tránh trời không khỏi nắng.
Trương Húc đang dương dương tự đắc nhìn thấy một màn này cũng lòi cả mắt ra ngoài. Ngó tên đàn em bất ngờ thay đổi 180 độ từ dáng vẻ đại ca xã hội đen cao cao tại thượng biến thành một tên thái giám, hắn bức xúc lên tiếng:
- Trần Thao, mày làm trò gì mà như gặp ma vậy?
Trần Thao không trả lời Trương Húc mà lúc này sức tập trung đã hoàn toàn nhắm vào Lưu Phàm. Hắn gập người, chìa ra một cái mặt như mặt ngựa, điệu bộ khúm núm, coi bộ còn thiếu mỗi cái đuôi để vẫy, cẩn thận nói với Lưu Phàm:
- Em muốn gọi anh dậy học, tới giờ rồi, xin phép anh.
Nói đoạn đi lùi mấy bước, đến chỗ Trương Húc, hắn mới quay đầu cút thẳng.
Đám học sinh theo sau Trương Húc nào có biết Lưu Phàm mạnh mẽ. Bọn chúng thấy thái độ Trần Thao như vậy thì ầm ầm nhổ nước bọt khinh bỉ. Bọn chúng, ngoài Trương Húc là một cao thủ không thủ đạo, còn có một tiểu đội cao to đen hôi đi kèm. Lấy cái gì mà tên học sinh nhỏ bé, bình thường kia có thể cự lại? Nếu nói gia thế, cứ cái bộ quần áo mốc thếch quê mùa Lưu Phàm đang khoác trên người đã nói lên hắn chẳng có gia thế gì.
Trương Húc mặc dù bây giờ rất muốn hô bọn đàn em xông lên làm thịt Lưu Phàm, nhưng trước mặt người đẹp đang ngồi ngay đấy, hắn vẫn muốn giữ lại chút phong độ. Đường đường một cái huyền đai nhất đẳng không thủ đạo, cộng thêm từ nhỏ đã quen đánh lộn nơi hè phố, hạ không biết bao nhiêu đầu gấu đầu mèo, đến nỗi bọn học sinh cá biệt phải tôn hắn lên làm đại ca, hắn nào lại sợ cái tên quê mùa đang ngồi kia.
Trương Húc khuỳnh tay vuốt mũi, ánh mắt lăng lệ, làm bộ như Lý Tiểu Long trong phim, ngón cái chỉ Lưu Phàm, hất hất ra phía ngoài, ý nói: Mày ra ngoài kia. Sau đó lại chỉ vào mình ra dấu: Tao sẽ ngồi chỗ đó.
Lưu Phàm ôm bụng phì cười. Trông điệu bộ thằng này không phải giống như trẻ con học đòi đánh nhau đấy chứ. Hắn không biết Trương Húc vốn mồ côi cha mẹ, từ bé lang thang vất vưởng, không đi đánh giày thuê thì cũng đi ăn cướp để sinh nhai nên cũng hoàn toàn chưa lớn hẳn. Hôm nay, thấy thiếu nữ xinh đẹp ở đó, không có gì thể hiện nên Trương Húc đành bắt chước mấy đoạn phim mà hắn đã xem.
Nhìn thấy Lưu Phàm ôm bụng cười nhạo như vậy, Trương Húc nhất thời nóng mặt, quên cả sỹ diện. Hắn lớn tiếng: Mày có giỏi thì đứng ra đây.
Lưu Phàm điềm nhiên đi tới trước mặt Trương Húc. Bọn học sinh trong lớp lúc này cảm thấy có trò hay để xem nên đã đứng cả dậy. Tuy nhiên nhìn Lưu Phàm thấp bé đứng trước Trương Húc cao gần mét tám, bọn chúng có cảm giác như nhìn châu chấu đá xe.
- Không biết là dũng cảm hay ngu dốt đây. Một giọng con trai lên tiếng.
- Không lẽ tên kia có võ, nhưng mà Trương Húc, hắn cũng là huyền đai nhất đẳng không thủ đạo đi.
- Tao không dám nhìn nữa rồi.
Đám học sinh ồn ào bàn tán. Trương Húc khoái trá đưa mắt nhìn xuống Lưu Phàm thì lại sôi máu lên. Cái thằng này, hai tay chắp sau lưng, nào có để ý tới hắn mà đang mải ngắm một con kiến đi ra đi vào trên ngón tay.
Bụp, bụp, bốp bốp…
Trương Húc một hơi tung ra 5 cú đá, hơn chục cú đấm, lại thêm một phát dùng đầu đánh thẳng vào mặt Lưu Phàm, khiến hắn nằm co trên mặt đất.
Ở phía dưới, học sinh đã có đứa che mắt lại rồi. Thiếu nữ ngồi cùng bàn trong lòng mặc dù rất ghét Lưu Phàm, song thấy hắn bị đánh như vậy cũng đứng dậy kêu lên:
- Đây là nơi ôn thi, không phải chỗ để các anh đánh người.
Nhưng nàng vừa dứt lời đã thấy Lưu Phàm từ từ đứng dậy, hắn thả con kiến lên mặt bàn, xoa xoa tay nói với Trương Húc: Đến tao.
Hắn giơ nắm đấm đánh thẳng vào bụng Trương Húc. Nhìn thì thong thả rất chậm, nhưng Trương Húc chưa kịp có phản ứng gì đã lĩnh trọn cú đấm. Người hắn gập lại 90 độ, hộc lên một tiếng, sau đó lăn ra đất không ngừng thở ra hít vào.
Bọn học sinh trong lớp há mồm trợn mắt. Đàn em đi theo Trương Húc cũng không thể tin nối Lưu Phàm sau khi bị ăn no đòn, còn đứng dậy ung dung đánh ngã Trương Húc như thế. Bọn chúng vội vàng rút ra mấy cây phớ, một loại đao tự chế rất sắc bén, chia ra bao vây Lưu Phàm.
Lúc này, ngoài Lưu Phàm điềm nhiên đứng đó thì lớp học đã loạn lên một tràng. Nhìn ánh đao sắc lẻm thế kia, sắp có đổ máu đến nơi. Bọn học sinh từng đứa từng đứa lùi dần xuống phía cuối lớp.
Thiếu nữ xinh đẹp hoàn toàn kinh hãi, song nàng cũng không phải cái bình hoa di động. Nàng đưa tay ra chắn trước mặt Lưu Phàm: Này, các người muốn giết người sao? Còn có luật pháp không?
Thấy thiếu nữ dám đứng lên chắn trước mặt mình như thế, Lưu Phàm trong lòng cũng thầm cảm thán. Khi một người con gái nhỏ bé, yếu ớt dám đứng ra trước mặt anh, vượt qua sự sợ hãi để che chắn cho anh thì anh phải trân trọng cô ấy đến như thế nào? Nhưng không đến mức như thế đây. Lưu Phàm còn chưa biết tên thiếu nữ này.
Bởi vậy, hắn nhẹ nhàng nói với thiếu nữ: Này cô, xin cô tránh ra, đây không phải là chuyện của cô đâu.
Thiếu nữ đang lúc khẩn trương, nghe thấy vậy cũng tức nổ ruột. Không phải từ đầu gặp tên này trong công viên đã thấy hắn giống như thần kinh đi. Tuy nhiên, nàng nhất định không lùi bước mà nói với lũ học sinh đang đao kiếm tuốt trần kia:
- Này, này, hắn bị thần kinh đấy, mấy người đừng chấp hắn làm gì.
Đến lượt Lưu Phàm nóng máu. Hắn đưa tay gạt thiếu nữ qua một bên, quay sang bảo bọn đàn em Trương Húc:
- Chúng mày muốn đánh thì cùng ra ngoài kia.
Lũ đàn em Trương Húc nghe được lời này không còn gì mừng hơn. Vốn bọn chúng mang dao kiếm, nhưng chưa hẳn đã dám giết người công khai thế này đâu. Thường thì chỉ cần rút ra dọa dẫm, đối thủ đã vắt dép lên cổ mà chạy rồi.
Nhìn Lưu Phàm và tụi đàn em Trương Húc đi khỏi, học sinh trong lớp có đứa run rẩy rút điện thoại gọi 113 báo cáo. Một số đứa hú hồn thở ra một hơi. Thiếu nữ xinh đẹp thì đập bàn ầm ầm: "Ngu xuẩn, thần kinh, đồ điên, đáng đời, đi chết đi"…Tuy nhiên sau đó lại cầm điện thoại bấm một số máy: " Chu Hách, đến ngay bãi đất trống gần nơi tôi học, cứu người". Thiếu nữ cúp máy, lại phun ra một chữ: Ngu xuẩn.