Chương 6: Xác người dưới nền nhà

Đời Này Phải Thật Đáng Sống

Chương 6: Xác người dưới nền nhà

Trước mặt Lưu Phàm là một khu nhà cấp bốn lụp xụp, hoang phế, nằm chờ giải tỏa. Vách tường nhiều chỗ mạch vữa đã lộ cả ra ngoài. Dưới đất đầy gạch vụn và những thứ rác thải. Giữa nơi đó, chỉ có một căn ít hư hỏng nhất nhìn có vẻ tạm ổn, có thể làm chỗ chui ra chui vào. Mà âm khí chính là từ nơi này sinh ra.
- Ở tiên giới chính là âm khí cũng có thể dùng để tu luyện. Lưu Phàm hít mạnh một hơi.
Kể từ khi hắn khôi phục ký ức đây mới là lần đầu tiên hắn cảm thấy có hi vọng tu luyện lên cảnh giới cao hơn. Tiên giới một kiếp trước đây, Lưu Phàm đã từng chứng kiến rất nhiều ma quỷ xâm phạm. Bởi vì, hàng năm đều xảy ra chiến tranh quy mô lớn với Ma giới. Nếu như thần tiên dựa vào tiên khí làm lực lượng thì ma quỷ lại dùng ma khí, trong đó có một loại cấp thấp là âm khí để tu luyện.
Chiến tranh lâu dài, đôi bên tiên – ma hai giới cũng liên tục tìm cách khắc chế nhau. Bởi vậy có người của tiên giới tu luyện công pháp ma giới cải tiến và tại ma giới cũng có những thế hệ như vậy, tìm ra cách thức hấp thu tiên khí.
Ở thế giới này, Lưu Phàm lần đầu nhìn thấy âm khí, nên hắn cảm thấy nhiều khả năng xuất hiện những tài nguyên tu luyện khác. Mà đối với vấn đề tu luyện của hắn, cái thiếu nhất chính là tài nguyên. Vừa nghĩ ngợi Lưu Phàm vừa bước tới gần căn nhà cấp 4 kia.
Trương Húc, Lý Thông cùng bọn đàn em cũng yên lặng theo sau. Mặc dù lúc trước hô hoán lão Triệu thế này, lão Triệu thế kia, song bây giờ đã trở lại nơi lão Triệu ở, cảm giác sợ hãi ở bọn chúng vẫn nguyên vẹn như trước, hoàn toàn bị áp chế.
Đến cách căn nhà khoảng 10 mét, bọn Trương Húc dừng lại không dám đến gần hơn nữa. Chỉ có Lưu Phàm một mình đi tới gõ cửa. Mấy tiếng lọc cọc vang lên, một cái đầu tròn béo múp mang theo đôi mắt hình tam giác thò ra. Cái đầu nhìn thấy Lưu Phàm thì hơi rút lại, cười be be:
- Trương Húc, hôm nay lại có đàn em mới tới à? Rất tốt, nhưng mà sao mày không dạy dỗ nó, để nó vào tận cửa thế này?
Trương Húc ở đằng kia im lặng không trả lời. Cái đầu trợn trợn hai con mắt tam giác có vẻ rất tức giận, từ từ nhô ra ngoài, kéo theo một thân hình tròn tròn.
- Trương Húc! Mày câm à. Cái lỗ trên cái đầu tròn rít lên.
Cả bọn Trương Húc vẫn còn trong lòng một bóng ma, đã từng bị áp bức, bóc lột, hành hạ, đe dọa…nên nhất thời không đứa nào dám lên tiếng. Được một lúc, Lý Thông mới rụt rè chỉ Lưu Phàm nói với tới:
- Lão Triệu! Hôm nay anh Phàm tới giật vai lão đại trên lão đấy.
Triệu tức thì trố mắt ngạc nhiên. Thằng oắt con Lý Thông ngày thường gặp lão chỉ muốn co vòi lại, hôm nay đã dám hỗn láo thế này sao. Hắn nhìn Lưu Phàm hơi đánh giá lại một chút. Chỉ thấy thanh niên ăn mặc quê mùa này rất bình thường, chẳng có gì đặc biệt. Triệu hơi nhúc nhích, định ra tay thu thập Lưu Phàm thì chợt giật thót mình, bởi Lưu Phàm chỉ vào bên trong nhà hỏi: " Chỗ này nhiều người chết lắm sao?"
Triệu là một kẻ lang bạt kỳ hồ. Chục năm trước, hắn đã bị chính phủ truy nã vì phạm tội giết người. Một đời hắn đơn độc, nay đây mai đó cho đến khi lạc đến chỗ này. Hôm ấy, trông thấy chủ căn nhà chỉ là một lão già yếu ớt, Triệu liền nảy sinh ý định giết lão, cướp lấy tài sản trong nhà. Song đen đủi cho Triệu, lão già không biết làm thế nào mà chỉ nhúc nhích ngón tay, Triệu đã bị đánh đến mặt mũi đen thui, râu tóc cháy sạch, thiếu điều biến thành heo quay. Lão già không giết Triệu mà ra lệnh cho hắn ở đây, hễ có cơ hội phải giết người chôn xuống nền nhà. Hàng ngày, châm mấy cây hương lên bàn thờ lão đặt sẵn ở đó.
Để Triệu yên tâm ở lại, lão già cũng làm lại cho hắn một cái chứng minh nhân dân, cho hắn một thân phận mới là cháu của lão từ xa về. Đồng thời cũng vỗ lên người Triệu một cái bảo: "Ta đã gieo ấn ký lên người ngươi. Chỉ cần ra khỏi thủ đô sẽ toàn thân phun máu mà chết".
Chứng kiến hành vi cổ quái của lão già, Triệu dù ác độc cũng phải e dè sợ hãi. Cũng có lần hắn thử đi khỏi thủ đô, nhưng chỉ cần đi xa ngôi nhà một chút, Triệu lại cảm thấy như trong người có một quả bom đang chờ nổ. Bởi vậy, sau khi lão già đi khỏi, hắn vẫn luôn ở lại đây trông coi mọi việc.
Mấy năm nay, hắn thu được Trương Húc cùng đám học sinh cá biệt làm tay chân nên cũng ít khi đi ra ngoài. Hắn chỉ ở đây chờ có người lạc đến khu này là ra tay giết chết rồi chôn xác theo lệnh lão già. Cũng đã mấy năm, không hiểu lão già che giấu thế nào mà hắn đã giết rất nhiều người cũng không thấy công an điều tra.
Lưu Phàm vừa đến đã chỉ tay nói toẹt ra việc này khiến Triệu hơi giật mình. Nhưng chỉ một loáng, Triệu đã bình tĩnh lại. Hắn trợn hai con mắt hình tam giác nhìn Lưu Phàm như rắn độc rình mồi nói: " Hôm nay, mày cũng chôn xác ở đây đi"
Dứt lời, thân hình tròn xoe của Triệu đã nhoáng một cái áp sát Lưu Phàm. Đôi bàn tay khum khum hình móc câu mổ thẳng vào hai bộ vị mặt và giữa chân, tốc độ cực kỳ nhanh. Có cảm tưởng như từ lúc hắn nói tới lúc hắn đánh tới cũng chỉ một giây thôi.
Ở bên ngoài, bọn Trương Húc, Lý Thông mặc dù sợ nhưng cũng liều kinh hô lên một tiếng: - Anh Phàm! Cẩn thận.
Lưu Phàm liếc thấy thái độ bọn đàn em mới cũng rất hài lòng. Hắn cười lớn một tiếng: Đây là một cái huyền đai cửu đẳng Không thủ đạo sao? Đoạn, đưa tay lên vỗ vào cái đầu tròn của Triệu.
Mới đến đây, Lưu Phàm đã nhận thức âm khí, biết rõ trong nhà chôn rất nhiều người nên hắn không nương tay với Triệu. Cái vỗ tay nhìn thì nhẹ nhàng nhưng bên trong đã ẩn chứa sức mạnh từ hạt châu màu đỏ. Chỉ nghe Bộp một tiếng, đầu Triệu vỡ ra, óc văng đầy đất. Đôi mắt tam giác thòi lòi ra ngoài ánh lên một tia không thể nào tin được. Lưu Phàm bắt lấy một tia âm khí, biến thành một đoàn lửa ma chơi xanh lét vẩy lên xác Triệu, cái xác nhanh chóng bị ăn mòn, đốt sạch sẽ không còn để lại chút gì.
Bọn Trương Húc, Lý Thông nhất thời há to miệng không ngậm lại được. Một cái cửu đẳng huyền đai Không thủ đạo cứ dễ dàng biến mất như thế đấy.
Xong xuôi, Lưu Phàm sai bọn đàn em đi kiếm mấy cái cuốc xẻng bắt đầu đào vào từ ngoài vào trong nhà. Khắp nơi là xác chết cả nam lẫn nữ. Cái nào trên đầu cũng bị thủng một lỗ, chắc hẳn trước khi chết đều là bị Triệu tiện tay mổ một cái.
Lưu Phàm triệu hồi ngọn lửa màu xanh, tiêu hủy từng cái xác cho đến khi không còn gì nữa mới ngừng lại. Thấy bọn Trương Húc, Lý Thông bên cạnh không ngừng nôn ọe. Lưu Phàm đành đưa chìa khóa, bảo bọn chúng về ở tạm trong căn biệt thự của Ngô Văn Quế và Nguyễn Thu Hương.
Tiếp đó hắn một mình đi vào sâu bên trong.
Đằng sau căn nhà là một khoảnh vườn bỏ hoang, khắp nơi cỏ mọc, có nơi cỏ gà cao tới thắt lưng. Mặc dù thời gian còn sớm, song xung quanh tuyệt đối im lặng, ngay cả tiếng chim chóc cũng không có. Lưu Phàm để ý thấy có một con đường nhỏ, hắn rẽ đám cỏ đi tới. Một lúc sau, ở phía cuối con đường hắn phát hiện một cái am nhỏ rêu phong, có vẻ như đã tồn tại ở đây từ rất lâu rồi.
Lưu Phàm lại gần. Hắn thấy bên trong am có đặt một bàn thờ nhỏ. Bên trên đặt một cái mặt quỷ ba mắt. Kỳ lạ là con mắt nào cũng đỏ au, lóng lánh như đang sống. Phía trước mặt quỷ là đài hương vẫn còn những cây hương đang cháy dở.
Lưu Phàm để ý mấy con mắt của cái mặt quỷ đang nhìn hướng một cái chậu đồng nhỏ chứa đầy chất lỏng màu đen. Từ cái chậu, tỏa ra làn khí mỏng manh như khói thuốc.
- Đây chính là đang cô đọng âm khí. Lưu Phàm thì thào.