Chương 15: Chạy trốn
Trong một căn phòng hội nghị lớn tại nội đô, hàng trăm người đang ngồi lắng nghe một lão già râu tóc bạc trắng nói chuyện. Nếu ai có kiến thức, chắc chắn sẽ biết trong những người này, từng người đều là nhân vật hiển hách, có địa vị trọng yếu tại thủ đô. Chỉ nhìn sơ qua hàng ghế đầu cũng đã thấy đủ mặt đại diện 4 gia tộc lớn.
Người ngồi ngoài cùng chính là gia chủ Trần gia Trần Chí Hành. Mặc dù tuổi đã 50 nhưng thân hình tráng kiện, khí tức sung mãn, mái tóc đen nhánh, khiến hắn nhìn chỉ như một người mới 35 tuổi.
Bên cạnh Trần Chí Hành là một thanh niên chừng 25 tuổi, song khí chất chững chạc, an nhiên. Ngồi giữa các bậc tiền bối vẫn không có vẻ gì thua kém. Đây là đại diện gia tộc họ Đặng: Đặng Đình Nam.
Tiếp đến là một phụ nữ trung tuổi, dáng điệu thuần thục khả ái, nhưng nhìn vào con mắt nàng, người ta sẽ thấy vẻ uy nghiêm lăng lệ chỉ có ở những bậc anh thư nhiếp chính ngày xưa. Bà ta đại diện cho Nguyễn gia. Ở thủ đô không ai dám nhắc tên tục của bà mà chỉ thường gọi danh xưng: Nguyễn phu nhân.
Cách xa mấy người này, lại là một gương mặt lạnh lẽo, tuổi độ 60. Ấn tượng nhất ở người này là hàng ria mép đen như vẽ, hai mắt lóng lánh có thần. Toàn thân toát lên khí thế khiến người ta không dám mạo phạm. Ông ta là gia chủ Đường gia: Đường Tiến Quân.
Ngoài bốn người này, còn tất nhiều người đều thuộc tầng lớp trên đã tề tựu cả ở đây. Mà người họ đang lắng nghe chính là gia chủ Dương gia Dương Thiên Hữu.
Dương Thiên Hữu trông già cả nhưng tiếng nói sảng sảng, trung khí đầy rẫy. Lúc này, bên dưới hàng trăm người đang tập trung chú ý vào con người này mà không ai dám thất thố mảy may.
- Kẻ bắt cóc con gái ta chính là thế lực kia ở hải ngoại. Các ngươi nội trong hôm nay đưa ra tình báo về bọn chúng, đồng thời phong tỏa lối ra vào thủ đô, bất kể người nào có liên quan đều một lần giữ lại.
Dương Thiên Hữu vừa dứt lời, tất thảy mọi người đại diện các phương thế lực nhẹ nhàng thở ra. Vậy là không có nghi can. Dương gia hôm nay chỉ đưa ra một cái chỉ thị mà thôi.
Thế nhưng vẫn có nhiều người còn nghi hoặc. Dương Thiên Hữu không phải đơn giản hơn trước đây rất nhiều sao. Mấy năm nay, Dương gia chưa từng tập trung các thế lực ở một hội nghị lớn thế này, nên mới đầu có người còn tưởng sẽ có chấn động gì đây.
Trong lúc những người kia còn tỏ thái độ khác nhau. Dương Thiên Hữu đưa mắt nhìn qua tất thảy. Trong đầu lão bây giờ là một mảng mờ mịt. Trước tiên là Thái thổ phỉ dám ngang nhiên làm càn, sau đó liệu trong đám gia tộc kia còn có người nào phản loạn không. Đối với an nguy của Dương Phương Tuyết, lão hoàn toàn không dám đặt lòng tin vào bất kỳ một gia tộc nào ở đây. Song việc cần làm vẫn phải làm đấy. Mặc kệ bọn kia như thế nào, thì lão cũng đã đích thân sắp đặt một cái kế hoạch khác nhằm tìm kiếm bảo hộ Dương Phương Tuyết.
Mà kế hoạch này, chính lão sẽ là người chỉ huy.
Tất cả những gì xảy ra tại hội nghị ở Dương gia mặc dù có ảnh hưởng lớn tới đời sống người dân thủ đô, song cũng chỉ là một làn sóng ngầm, hoàn toàn không ai hay biết.
Tại một làng chài ven sông Hồng, một thiếu nữ, đầu vấn khăn che hết mái tóc đang xách một làn tre đi vào một căn nhà mái lá. Gương mặt nàng còn rất ngây thơ nhưng lại có điều gì lo lắng. Thiếu nữ ăn mặc đơn giản, chân đi dép lê khiến ai gặp nàng lúc này cũng không thể nhận ra đó là Dương Phương Tuyết, người mà Dương gia đang tìm kiếm.
Lúc trước, khi Lưu Phàm giết Thái thổ phỉ, sau đó ngất đi, Dương Phương Tuyết chỉ còn một mình trong thùng xe contenner. Ở bên ngoài, bọn rằn ri kêu réo khiến nàng một phen vô cùng hoảng hốt.
Thấy Thái thổ phỉ đã chết, Dương Phương Tuyết nhận ra đây là cơ hội tốt nhất để nàng bỏ trốn. Nhưng nhìn thấy Lưu Phàm toàn thân đầy máu nằm đó, trong lòng nàng cũng cảm thán không thôi. Người này mặc dù đáng ghét nhưng cũng rất đáng thương.
Dương Phương Tuyết chạy qua thùng xe nhìn ra ngoài, thấy bọn rằn ri vây kín đã chuẩn bị leo lên thùng xe. Nàng cắn răng một cái, tìm một tấm gỗ tạm thời đặt Lưu Phàm lên trên. Cũng may, Thái thổ phỉ vốn cẩn thận nên ở đâu cũng lưu lại lối thoát hiểm, mà cũng nhờ lối thoát hiểm này, Dương Phương Tuyết lôi kéo Lưu Phàm qua mắt bọn rằn ri ra tận đường lớn. Nàng không biết làm sao đành tìm một cái bốt điện thoại gọi về Dương gia. Ngay lập tức, Dương gia cử người tìm kiếm nàng, đồng thời cảnh sát cũng nhận được tin tức bắt giữ bọn buôn người.
Nhưng Dương Phương Tuyết và Lưu Phàm không may mắn như vậy. Vừa buông điện thoại, lại có người truy kích theo. Lần này không phải bọn rằn ri mà là một đám người bịt mặt, tay cầm ống tuýp đầu nhọn. Nhìn chúng di chuyển chắc chắn đều là những người luyện võ.
Trong lúc nguy cấp Dương Phương Tuyết một đường lôi kéo Lưu Phàm chạy vào một con ngõ, núp xuống bờ kênh. Nhưng đám người bịt mặt kia như những bóng ma không ngừng bám sát. Đến khi Dương Phương Tuyết mệt đến không còn nhấc chân được nữa, nàng đẩy tấm gỗ mang Lưu Phàm xuống dòng kênh sau đó cũng nhảy theo. Trôi nổi qua một đêm, tấm gỗ đưa Lưu Phàm cùng Phương Tuyết chảy ra phía sông, được một người dân chài cứu về, nên mới tạm nương náu ở nơi này.
Người dân chài này là một người sống độc thân rất tốt bụng. Trông thấy Lưu Phàm và Dương Phương Tuyết chật vật như vậy, ông ta nhường lại căn nhà lá của mình đồng thời cũng kiếm cho Dương Phương Tuyết mấy bộ quần áo thay đổi tạm. Do Dương Phương Tuyết nhắc nhở nên ông ta cũng không tiết lộ ra ngoài, mà chỉ giúp đỡ những việc cần thiết. Bởi vậy, Lưu Phàm và Dương Phương Tuyết ở đây đã hai ba ngày mà người làng chài không ai để ý điều gì.
Dương Phương Tuyết đi vào trong căn nhà lá, bỏ làn xuống lại bên một chiếc giường gỗ, đứng nhìn Lưu Phàm vẫn đang say ngủ.
- Hắn ngủ đã ba ngày..kỳ lạ. Dương Phương Tuyết hơi suy nghĩ. Mới đầu nàng đã có ý định chuyển hắn vào bệnh viện nhưng xem qua vết thương của Lưu Phàm chợt phát hiện có điều gì không đúng. Bên trong cơ thể Lưu Phàm như có gì đó từ từ đẩy toàn bộ những viên đạn bắn trúng ra ngoài. Cùng lúc, vết thương cũng khép miệng không còn chảy máu như trước nữa. Dương Phương Tuyết chỉ cho hắn uống chút nước cháo, kiểm tra lại nhịp tim thấy đã bình thường trở lại, hơi thở cũng không còn gấp rút. Vậy nên nàng tạm thu xếp hắn nằm ở đây. Còn mình cũng nhờ đó bình tĩnh trở lại.
Như thói quen, Dương Phương Tuyết lấy ra một ca cháo từ trong làn. Mấy ngày nay, nàng đều đút cho Lưu Phàm. Hắn mặc dù say ngủ nhưng miệng lại không chê những thứ này. Nàng đút gì cũng đều nuốt xuống.
Mà Dương Phương Tuyết cũng có cảm giác mình đang giống như bảo mẫu chăm sóc hắn từng tí một. Mỗi ngày, sắc mặt Lưu Phàm khá hơn một chút, nhưng trên người hắn, máu đóng thành vảy két lại trông rất đáng sợ. Tạp chất trong người Lưu Phàm cũng tiết ra thành mùi chua chua khó ngửi.
Dương Phương Tuyết nhăn mũi, ra ngoài lấy vào một thau nước. Nàng muốn rửa qua cho hắn. Bàn tay nàng cầm khăn lướt qua gương mặt Lưu Phàm, lấy đi những mảng máu để lộ một gương mặt thuần túy, hơi trẻ con. Dương Phương Tuyết nảy sinh suy nghĩ nghịch ngợm véo mũi hắn một cái:
- Ta bảo ngươi điên mà. Dương Phương Tuyết thì thào. Rồi như phát hiện trên mặt hắn có cái gì, nàng cúi xuống nhìn cho rõ. Đột nhiên, Dương Phương Tuyết kinh hô một tiếng. Cặp mắt Lưu Phàm nhắm nghiền mấy ngày nay đang mở to nhìn thẳng vào mắt nàng.
Ps: Ai thích bạo chương ko