Chương 14: Gục ngã.

Đời Này Phải Thật Đáng Sống

Chương 14: Gục ngã.

Lưu Phàm đang muốn cảnh báo Dương Thiên Lôi một tiếng thì lại thấy Thái thổ phỉ chui ra từ một lối đi ở phía contenner. Lúc này, đám người vận chuyển hàng hóa cũng vừa xong việc, đang đứng tụ cả lại một chỗ. Thái thổ phỉ đi tới trước nói gì đó, trong đám người đưa lên một thùng hàng chỉ to hơn chiếc tủ lạnh thông thường một chút. Thái thổ phỉ lại gần mở ra. Bên trong có một thiếu nữ đang say sưa ngủ.
- Đúng là cực phẩm mĩ nữ.
Thái thổ phỉ kiểm tra một chút rồi bảo bọn kia đóng lại thùng hàng, chuyển lên contenner.
Tiếp đến lần lượt hơn hai chục thùng hàng như vậy được chuyển qua chỗ Thái thổ phỉ. Trong mắt Lưu Phàm hiện lên vẻ mờ mịt. Không ngờ đây lại là bọn buôn người.
Thái thổ phỉ vẫn đang chăm chú kiểm tra các thùng hàng. Tuy nhiên không phải cái nào cũng được hắn cho phép đưa lên thùng xe mà có mấy cái bị hắn lắc đầu bỏ lại. Những thùng hàng này ngay lập tức bị bọn mặc áo rằn ri bỏ nắp, lôi ra thiếu nữ còn đang thiêp thiếp ngủ, đưa vào một chỗ…trực tiếp cưỡng hiếp.
Thái thổ phỉ trông thấy không những không phản đối mà còn cười hô hố:
- Nhanh lên, ông đây sắp đi rồi. Mấy cái hàng phế thải mà bọn bay cũng hứng thú thật đấy.
- Cảm ơn đại ca. Có thế này đàn em cũng đã lắm rồi.
Mấy tên rằn ri vừa hì hục làm việc vừa ngẩng lên trả lời.
Chứng kiến cảnh tượng như vậy, con ngươi Lưu Phàm bỗng đỏ máu. Hắn bỏ qua đám Dương Thiên Lôi, lướt một góc 45 độ xéo về phía chiếc contenner. Trên đường đi, Lưu Phàm vớ được một tấm biển quảng cáo, liền giật xuống dụng lực ném ra.
Hai tên rằn ri đang hì hục đưa đẩy, bỗng trên đầu xuất hiện tiếng gió rít, tiếp theo hai mắt tối sầm không còn biết gì nữa. Mấy tên còn lại bên cạnh bị thứ gì ướt ướt táp vào mặt, nhất thời đưa tay vuốt xuống. Ngay lập tức chúng kinh hãi kêu lên:
"Máu"
- Đúng là máu.
Lưu Phàm gằn giọng. Không đợi mấy tên này biểu cảm cái gì, Lưu Phàm áp sát lại gần, chỉ bằng đôi tay liên tục xỉa, tại yết hầu mấy tên này lần lượt hiện ra mấy cái lỗ máu, rồi cứ thế ngã ra đất.
Phía bên kia Thái thổ phỉ đang vừa xem vừa cười hô hố cũng đã im bặt. Hắn chứng kiến một màn quá khủng khiếp. Siêu nhân? Người nhện? Không, phải nói là ác ma.
Lưu Phàm vừa xuất hiện đã đem đến cảnh tượng gió tanh mưa máu, làm cho Thái Thổ phỉ dù trải qua chinh chiến nhiều phen cũng sắp vãi đái ra quần. Nhưng dù sao, Thái thổ phỉ cũng là một con cáo luồn lách lâu năm trong giới xã hội đen. Hắn lập tức trấn tĩnh lại:
- Ngươi là người của Dương gia.
Thái thổ phỉ run rẩy thốt lên. Đồng thời hắn cũng nhanh như chớp rút ra một khẩu súng, bắn mấy phát về phía Lưu Phàm, sau đó trốn vào thùng hàng trên contenner.
Lúc trước, Lưu Phàm đã chứng kiến Thái thổ phỉ một mình bắn tất cả những khẩu súng tại cửa sổ căn nhà hai tầng, nhanh đến nỗi người ta cảm giác có rất đông người đang bắn. Bây giờ trực tiếp đối diện mới biết tốc độ này là thế nào. Chỉ một giây, Thái thổ phỉ đã bắn ra bảy phát đạn nhằm vào các bộ vị trọng yếu trên người Lưu Phàm, khiến hắn cảm thấy hết sức chật vật.
Trong lúc khẩn cấp, Lưu Phàm chỉ kịp uốn người theo phản xạ, hai chân đạp xuống mặt đất nhảy lên trên không. Nhưng vào thời điểm này bọn rằn ri chuyển hàng cũng đã có phản ứng. Bọn chúng cũng lục tục rút súng đồng loạt nhả đạn. Lưu Phàm còn đang trên không chẳng khác gì một tấm bia cho bọn chúng tập bắn.
Đoàng, đoàng, đoàng…….
Trên người Lưu Phàm đã trúng mấy phát đạn, máu tươi bắt đầu phun ra. Hắn cắn răng ngả người hạ xuống, thân hình ngửa ra phía sau, chân đạp một cái, cả người cứ như vậy một đường trượt thẳng về phía bánh xe contenner. Một vài viên đạn lướt qua cái mũi Lưu Phàm, chỉ thiếu một chút là cắt đi cái mũi của hắn.
Chạm vào bánh xe, Lưu Phàm không dừng lại lập tức nhằm thùng xe bật lên.
Đoàng.
Vai Lưu Phàm lại trúng một viên đạn. Lưu Phàm ngã ra sàn xe, tạm thời nằm yên không nhúc nhích được.
- Ngươi đừng giả chết, nhìn kỹ đây.
Thái thổ phỉ đi đến trước mặt Lưu Phàm. Trong tay ve vẩy khẩu súng, đồng thời kéo theo một người, chính là Dương Phương Tuyết.
Dương Phương Tuyết lúc này cũng đã nhận ra Lưu Phàm. Trong đầu nàng đồng thời hiện lên những tình huống khi trước. Từng cái từng cái một, làm cho nàng chợt nghĩ không biết Lưu Phàm có phải một tên ám quẻ không đây. Tại sao lúc nào nàng gặp hắn đều lâm vào hoàn cảnh điêu đứng thế này. Nhưng, nhìn Lưu Phàm hiện giờ nằm đó, trên người be bét máu không phải cũng rất thảm hay sao?
Dương Phương Tuyết còn chưa nghĩ nhiều hơn thì Thái thổ phỉ đã đưa súng nhằm hông Lưu Phàm bắn mấy phát khiến người Lưu Phàm lại giật lên vài cái.
- Hắn là người của Dương gia sao, là ai vậy? Thái thổ phỉ cười cười hỏi.
Dương Phương Tuyết chỉ là một thiếu nữ, mặc dù ác cảm với Lưu Phàm song lúc này nhìn hắn bị hành hạ như vậy, nàng cũng không đành. Nàng cắn răng một cái quyết liệt:
- Đây là nhân vật trọng yếu của Dương gia, nếu ngươi giết hắn tình huống sẽ không vãn hồi được nữa.
Dưới hoàn cảnh như thế này, Dương Phương Tuyết dù có muốn giúp Lưu Phàm cũng không thể làm gì hơn. Nàng đành nói ra một cái lý do để hắn sống sót. Thế nhưng, Thái thổ phỉ vẫn tiếp tục nhả đạn về phía đôi chân Lưu Phàm.
- Không phải Dương Thiên Lôi cũng là nhân vật trọng yếu của Dương gia sao?
Thái thổ phỉ đá đá cái chân đã nát bét của Lưu Phàm, ngẩng đầu về một phương hướng. Nơi hắn nhìn qua, có tiếng nổ ầm ầm như đạn pháo. Mặt đất nơi này cũng rung lên những địa chấn nhè nhẹ. Thái thổ phỉ ngửa mặt cười như điên.
- Dương Thiên Lôi, Dương Thiên Lôi…hôm nay vậy ngươi đã biết thế nào là sấm sét rồi đấy.
Trông thấy vẻ điên dại của Thái Thổ phỉ, Dương Phương Tuyết tự nhiên có cảm giác bất an. Từ khi bị bắt cóc, nàng đều trông ngóng người của Dương gia tới cứu. Mà cái tên hi vọng nhất, chính là Dương Thiên Lôi.
Trong đầu Dương Phương Tuyết hiện lên thân ảnh béo tròn như con quay, hai con mắt ti hí từng làm khiếp sợ bao nhiêu người, song đối với nàng lúc nào cũng hiền hòa, thân thiện.
Năm 6 tuổi, là Dương Thiên Lôi cứu nàng khỏi một lần chết đuối.
Năm 12 tuổi, Dương Phương Tuyết đang chơi trốn tìm trong nhà kho. Lúc muốn ra ngoài chợt phát hiện cửa đã bị khóa kín. Tiếp đến hỏa hoạn bốc lên. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, lại là Dương Thiên Lôi xuất hiện, chum lên miệng nàng một chiếc khăn ướt, đưa nàng ra khỏi vụ hỏa hoạn.
Còn rất nhiều lần.

Dương Thiên Lôi không biết từ khi nào ở Dương gia làm một đội trưởng vệ sỹ. Nhưng chính là từ khi Dương Phương Tuyết lớn lên đã nhìn thấy hắn luôn ở bên cạnh mình những lúc nguy cấp, thậm chí còn để Chu Hách, là một cao thủ nội gia theo nàng tùy thời bảo vệ.
Trong mắt Dương Phương Tuyết chợt tuôn ra hai hàng lệ nóng. Thái thổ phỉ như vậy, có khi nào là Dương Thiên Lôi đã đến. Nhưng mà, vụ nổ ở đằng kia…
Thái Thổ phỉ đã ngưng cười. Hắn kéo Phương Tuyết ngồi xuống cạnh Lưu Phàm đang bất động. Nhìn Lưu Phàm nằm trong vũng máu, Phương Tuyết có cảm giác hắn đã chết rồi.
- Người trọng yếu của Dương gia sẽ lần lượt chết hết. Ba ngày nữa thôi, Dương gia sẽ không còn.
Thái thổ phỉ lẩm bẩm. Hắn cảm thấy mưu kế của mình quá hoàn hảo. Dương Phương Tuyết đúng là tử huyệt của Dương gia. Chỉ nhằm vào đó, hắn có thể từng bước từng bước bóp vụn gia tộc khổng lồ này. Đôi mắt Thái Thổ phỉ lóe lên một tia khinh bỉ.
" Lão già Dương Thiên Hữu cũng chỉ là một con hổ giấy thôi, 50 tuổi mới có một mụn con gái, không ngờ lại biến thành gót chân Asin của lão. Ba ngày nữa, đưa đứa con gái này ra bán đấu giá ở hải ngoại, không biết lão sẽ ra sao. Một khi lão đã ngã xuống, thì…"
Càng nghĩ, Thái Thổ phỉ càng run rẩy cả người.
" Thế lực kia sẽ cho ta thay Dương Thiên Hữu trụ vững ở thủ đô này. Tiền tài, danh vọng, đàn bà..lúc ấy còn thiếu thứ gì""
Hắn hơi nhìn Dương Phương Tuyết một chút, liếm môi đè xuống một cỗ ham muốn. Bây giờ còn cần giải quyết đám bám đuôi này. Thái thổ phỉ đưa súng nhằm thái dương Lưu Phàm bóp cò.
Nhưng cũng lúc này, bàn tay Thái thổ phỉ bị bóp chặt, tiếng xương vỡ kêu lên rôm rốp. Trong mắt hắn, Lưu Phàm từ từ ngẩng đầu lên. Con ngươi đầy tia máu nhìn Thái thổ phỉ như giễu cợt.
- Ngươi đi chết đi. Lưu Phàm cất tiếng nói phảng phất như từ địa ngục vọng về. Bàn tay cầm súng của Thái thổ phỉ xuất hiện cảm giác như bị thiêu đốt. Ở đó xuất hiện một đốm lửa màu xanh đang lan dần lên phía trên. Theo mạch máu, trên người Thái thổ phỉ xuất hiện những sợi dây màu xanh. Những sợi dây này như dần thay thế kinh mạch trên người hắn. Tiếp theo, những sợi màu xanh bỗng nhiên bạo tạc.
Thái thổ phỉ rú lên một tiếng. Người hắn bị một màu xanh bao phủ, trông cực kỳ hoa lệ, nhưng từ thịt tới xương dần dần héo rũ, trong chốc lát đã chỉ còn lại một đám tro tàn.
Ở bên cạnh, Dương Phương Tuyết còn đang ngây người đã thấy Lưu Phàm gục xuống. Ở nơi hắn, sự sống đã bị rút ra đến giọt cuối cùng.
Bên ngoài, có tiếng người xôn xao réo gọi. Bọn rằn ri đang muốn xin chỉ thị của Thái thổ phỉ tiến vào thùng xe contenner.

Híc, Nếu hay cho phiếu nhé mọi người. Tác giả viết không lương nản quá