Đời Này Phải Thật Đáng Sống

Chương 13: Bom

Tiếng súng vang lên. Nhưng Lưu Phàm ở trước mặt tên béo bỗng biến mất không một chút dấu vết. Tên béo còn chưa kịp phản ứng, Lưu Phàm đã xuất hiện ngay bên cạnh hắn, tung ra một cú atemi đánh rơi khẩu súng. Đồng thời tay trái cũng lật một cái túm được bả vai tên béo ấn xuống.
- Lần này xem ngươi chạy đâu cho thoát. Lưu Phàm cười nhạt.
Thời gian kể từ khi tên béo nổ súng đến khi Lưu Phàm khống chế hắn chỉ vào khoảng 1 giây bởi vậy tất cả những người bên cạnh không một ai phản ứng.
Tên béo lần này bị Lưu Phàm túm bả vai ấn xuống nhất thời cảm thấy một luồng lực đạo như núi đè ép trên thân thể mình. Bao nhiêu nội lực trong người không phát huy được chút nào. Lúc trước, cũng là hắn sử dụng một môn tiểu xảo thoát khỏi bàn tay Lưu Phàm, nhưng lần này Lưu Phàm đã có kinh nghiệm, tu vi luyện khí tầng 5 tỏa ra, hoàn toàn phong bế các huyệt đạo chủ chốt trong người hắn. Hắn rên lên một tiếng, mặc dù không phục xong cũng chỉ có thể yên lặng cúi đầu.
- Báo ra danh tính, ta tha ngươi một mạng. Lưu Phàm liếc đám người bên cạnh còn đang chỉa súng vào hắn, nhàn nhạt nói.
Tên béo bị dí tận sát đất nhưng vẫn cố ngóc ngóc cái đầu, đưa cặp mắt ti hí ra hiệu cho đám đàn em không nên vọng động, rồi cuống quýt nói:
- Dương gia Dương Thiên Lôi. Mọi việc chỉ là hiểu lầm, mong người anh em thông cảm.
Cùng lúc tên béo báo ra danh tính. Ngô Văn Quế và Nguyễn Thu Hương cũng đồng thời giật mình. Vậy đúng đây là thế lực của Dương gia. Cái tên Dương Thiên Lôi mặc dù rất ít xuất hiện, song ở Dương gia, hắn chính là đội trưởng đội vệ sỹ, so với tổng quản cũng chỉ ngang bằng chứ không kém. Lần này chắc hẳn Dương gia xảy ra đại sự gì quan trọng nên hắn mới xuất hiện ở đây.
Mà công việc làm ăn của Ngô Văn Quế cũng không phải một thân đơn thương độc mã. Mấy công ty hắn sở hữu đều nằm dưới bóng Dương gia mới có thể phát huy thực lực như vậy. Ngô Văn Quế liếc nhìn đám người Dương Thiên Lôi. Ngoài đội trưởng đang bị Lưu Phàm khống chế, đám tay chân còn lành lặn rất ít, đa số đã bị Lưu Phàm đánh thương từ lúc nãy.
- Cũng may không có án mạng a.
Nghĩ vậy Ngô Văn Quế vội vàng chạy đến nói vào tai Lưu Phàm:
- Chú Phàm, Dương gia với anh chị cũng có chút liên quan. Việc hôm nay chắc chắn đã có hiểu lầm. Anh tin họ sẽ cho chú một cái công đạo. Còn bây giờ tạm thời để hắn đi được không.
Vốn là đang đêm bị bao vây tấn công, Lưu Phàm đã hết sức tức giận, muốn đánh cho đám người này kinh hồn tang đảm mới thôi. Nhưng nghe Ngô Văn Quế nói vậy, hình như cũng có một chút gút mắc. Hắn suy nghĩ một chút mới nói:
- Dương Thiên Lôi, chuyện hôm nay sau này muốn báo phục ta thế nào đây?
Câu nói của Lưu Phàm có hai ý, một là báo thù hai là đòi bồi thường. Dương Thiên Lôi muốn hiểu thế nào thì hiểu. Nhưng hắn cũng biết, một người có thể áp chế hắn đến mức này, tất nhiên cũng không e sợ Dương gia bao nhiêu. Trừ phi, Dương gia có thể trả một giá lớn tiêu diệt Lưu Phàm, còn không e rằng cũng chỉ có thể xem hắn là bạn. Thân là đội trưởng đội vệ sỹ, Dương Thiên Lôi cũng biết dây vào một tồn tại như vậy sẽ kéo theo đề phòng nơm nớp, chừng nào Lưu Phàm còn hiện hữu, Dương gia sẽ như có một thanh đao treo ngang cổ, lúc nào cũng có thể xảy ra cảnh cháy nhà chết người. Bởi vậy, Dương Thiên Lôi cố nặn ra mặt cười, nói với Lưu Phàm:
- Người anh em, nhất định Dương gia sẽ cho người anh em được bồi thường xứng đáng. Đây là thẻ chứng minh thân phận của tôi, có việc gì, người anh em cứ đưa thẻ này ra sẽ được Dương gia đáp ứng trong khả năng.
Lưu Phàm nhìn tấm thẻ ngoài mạ vàng ra thì chẳng có gì đặc biệt. Nhưng Ngô Văn Quế trông thấy tức thì ánh mắt sáng lên như nhìn thấy bảo tàng. Bởi tại Dương gia, mấy tấm thẻ như thế này tổng cộng cũng chỉ có 5 cái. Mỗi cái đều có tác dụng rất lớn. Cầm trong tay tấm thẻ, ở trong phạm vi thế lực của Dương gia có thể điều động số đông người làm việc, hoặc là đơn giản chỉ sử dụng rút tiền, một lần cũng có thể rút ra 1 tỷ. Biết vậy, Ngô Văn Quế nháy nháy mắt ra hiệu cho Lưu Phàm.
Trông thấy Ngô Văn Quế như vậy, Lưu Phàm cũng đoán được tầm quan trọng của tấm thẻ. Hắn tùy ý thu lấy, thả ra Dương Thiên Lôi, cũng không để ý đến nữa.
Dương Thiên Lôi thấy mọi việc đã dàn xếp xong thì quay sang chào Lưu Phàm một tiếng, cũng không quên nhìn Ngô Văn Quế một cái đầy ý vị, sau đó lập tức hô đám tay chân rút lui.
Trong mấy giây, sân trước biệt thự đã không còn người nào của Dương gia, ngay cả Chu Hách bị Lưu Phàm đánh ngất cũng đã được cứu tỉnh, đem đi. Lưu Phàm bảo bọn Ngô Văn Quế vào nhà nghỉ ngơi, còn hắn lại thay đổi một bộ quần áo dạ hành, nhảy qua đầu tường ra ngoài, chạy về phía Bắc.
Lúc này, đêm đã về khuya. Đường phố không còn ai đi lại. Bởi vậy, Lưu Phàm phát huy tốc độ xe máy phân khối lớn, chạy ầm ầm cũng không ai để ý. Thỉnh thoảng mấy ông cơ động gặp phải cũng chỉ tưởng mình hoa mắt mà thôi.
Chạy được một đoạn, Lưu Phàm nghe phía trước súng nổ đùng đoàng, xen lẫn tiếng hét của Dương Thiên Lôi:
- Thái thổ phỉ, dựa vào ngươi cũng dám đắc tội với Dương gia sao.
- Không ngờ Dương gia các ngươi cũng có con gái xinh đẹp như vậy. Không phải 10 tỷ mà là 50 tỷ, ba ngày nữa mang tiền đến chuộc đi. Có tiếng cười hô hố đáp lại Dương Thiên Lôi.
Tiếp theo lại là súng đạn nổ ầm ầm.
Những năm gần đây, thủ đô xuất hiện không hiếm những vụ đấu súng. Mặc dù chính quyền đã thực thi nhiều biện pháp, nghiêm cấm tàng trữ vũ khí, song một lượng lớn súng ống vẫn tuồn vào, nằm trong tay giới anh chị giang hồ. Dường như mặc định, mỗi lần súng nổ như thế này, người dân đóng hết cửa nẻo, không một ai ra đường. Bởi vậy, thương vong từ mỗi lần đấu súng hoàn toàn không phải dân thường, mà tin tức hôm sau cũng bị ép xuống, rất ít người tiếp cận được.
Lưu Phàm dựa vào Bất diệt tiên thể, quăng mình lên một tòa cao ốc nhìn xuống. Chỉ thấy bên dưới, đám người Dương Thiên Lôi đã bao kín một khu phố, đang tìm cách tiếp cận một ngôi nhà hai tầng. Bên trong ngôi nhà, từ các cửa sổ đạn bắn ra liên thanh, nhưng Lưu Phàm nhìn kỹ không ngờ lại chỉ có một người.
Đây chính là người Dương Thiên Lôi gọi là Thái Thổ phỉ. Thái Thổ Phỉ cao gần 2 mét, trên người mặc một bộ rằn ri kiểu quân ngụy ngày trước. Một mình hắn đang chạy quanh mấy ô cửa sổ. Ở mỗi nơi đều bắn ra một loạt đạn. Động tác của hắn nhanh chóng đến mức làm Dương Thiên Lôi cảm thấy như trong nhà đang có rất nhiều người, không dám manh động tấn công vào.
Nhìn qua bên trái, cách căn nhà Thái Thổ phỉ đang đứng khoảng 200 mét, có một chiếc contenner, xung quanh có rất nhiều người vội vã đi lại, di chuyển các thùng hàng lớn đưa vào contenner. Nhìn màu áo của họ, Lưu Phàm đoán những người này hẳn là cùng một bọn với Thái Thổ phỉ.
Ở bên này, Thái thổ phỉ sau khi bắn vài loạt đạn nữa thì lấy từ ba lô ra một chiếc hộp lớn. Hắn đặt dưới gầm bàn, hí hoáy một lúc, sau đó mới lại góc nhà ấn một cái nút. Không ngờ dưới sàn nhà xuất hiện một lối đi. Thái thổ phỉ lập tức đi vào bên trong. Sau khi hắn đi vào lối đi cũng từ từ khép lại.
Sau khi Thái thổ phỉ chui vào lối đi bí mật kia, tất nhiên là súng ống trong nhà không ai điều khiển nên cũng không bắn ra được nữa. Bọn Dương Thiên Lôi cũng từ từ tiếp cận căn nhà. Lưu Phàm thở dài, chỉ ở vị trí của hắn mới có thể nhìn thấy Dương Thiên Lôi chính là đang chui vào một cái bẫy. Bởi vì một khi vào bên trong căn nhà kia, Dương Thiên Lôi sẽ không bắt được Thái thổ phỉ mà sẽ đối diện với một quả bom hẹn giờ.


Ps: Ai cho mình động lực đi