Chương 9: Trở lại

Đời Này Phải Thật Đáng Sống

Chương 9: Trở lại

Chỉ còn khoảng 1 tuần nữa sẽ bước vào kỳ thi Đại học. Dưới cái nắng gay gắt, ve cũng như ngừng kêu, chỉ có lũ học sinh liều mạng ôn thi. Tại lớp học khi trước, Dương Phương Tuyết đang thong thả đọc một cuốn sách. Bìa sách ghi: Đời Này Phải Thật Đáng Sống. Nghe nói năm nay một nửa đề thi sẽ có trong sách này, bởi cuốn sách mang ý nghĩa nhân sinh, bao quát cuộc sống nên được xã hội đánh giá rất cao. (Hehe, xin lỗi cho tác giả tự sướng một chút, nhưng mà biết đâu ấy)
Dương Phương Tuyết vừa đọc vừa nhúp bỏng ngô. Mỗi khi đưa đến, đôi môi xinh đẹp hé mở kiều kiễm vô cùng. Ở phía dưới, không thiếu những nam sinh bị hút hồn bởi hình dung thon thon kia, thiếu điều nhỏ nước dãi lên mặt bàn. Giữa mùa hè oi ả, Dương Phương Tuyết giống như một tảng băng lạnh, một cây kem, khiến người ta thực sự muốn cắn một cái. Nàng gạt mấy lọn tóc mai, buông cuốn sách, nhìn sang bên cạnh:
- Không lẽ hắn không định thi đại học sao?
Đôi mắt nàng hơi ưu tư. Dù sao một thanh niên vừa gặp, ngồi cạnh, lại tự nhiên mất tích, khiến người ta cũng hơi có cảm giác khác thường. Phương Tuyết lại ngó bọn Trương Húc. Mấy tên du côn này không hiểu sao, từ ngày đó lại cắm đầu vào học. Lời nói thì một câu anh Phàm, hai câu anh Phàm khiến nàng cũng không có lý do gì để nghi vấn chúng.
Lúc này lũ Trương Húc đang vây quanh Thái Học hỏi bài. Thái Học lúc trước vốn không có gì đặc biệt, nhưng từ khi bắt đầu học thi lại tỏ ra nổi trội. Trí nhớ của hắn thế mà lại thuộc loại nhìn một lần là nhớ, cộng thêm kỹ năng phân tích, giảng giải dễ hiểu nên đã trở thành người học giỏi nhất trong bọn.
- Bài này chỉ cần nhớ một điểm trọng yếu này thôi. Thái Học đưa ngón tay chỉ vào một con số. Bên cạnh Trần Thường vội vội vàng vàng ghi chép. Trên tay hắn, đoạn giấy ruột mèo lại dài thêm một đoạn. Thái Học quay sang nhìn Trần Thường ngán ngẩm:
- Không phải là ngươi định cọp pi a.
- Ha ha, cái này cũng giống như bẻ khóa thôi, rất đơn giản. Trần Thường cười lớn. Trong bọn, có lẽ hắn là người nhàn nhã nhất. Đối với bất cứ kiến thức gì đều chỉ cần cập nhật vào ruột mèo (còn gọi là phao) là xong.
Bọn Trương Húc mỗi người một kiểu trọng tâm ôn luyện. Bọn chúng hồn nhiên không biết thi đại học ở Việt Nam là khái niệm gì. Chỉ riêng tỷ lệ chọi mấy chục người mới lấy một, bọn học sinh chỉ ôn thi một tháng như chúng có thể đỗ sao. Thực ra, cho bọn chúng đi thi đấm đá may ra còn có mấy thằng lọt qua vòng loại.
Trong lúc cả bọn đầu đầy mồ hôi hí hoáy viết lách. Chu Quý lại tỏ vẻ khinh thường. Hắn lấy ra một cái gương, hãnh diện nhìn gương mặt đẹp như Phan An nói: Không phải chỉ là thi đại học sao, vào phòng thi, câu dẫn một nữ sinh là đủ.
Điệu bộ của hắn khiến Hoàng Minh khó chịu, quay sang buông một câu: "Dễ ngươi sẽ ở trong một phòng thi đầy con trai lắm, chịu khó cho bọn chúng thông ass thì được."
Cả bọn 6 thằng kể cả Đường Chân, Dương Tiễn đang nghiêm túc cũng bật cười ha hả. Còn Chu Quý hoảng hồn ném chiếc gương vào sọt rác, vớ lấy tập giấy bút, lật đật ghi chép. Thậm chí hắn còn nhìn Trần Thường, nghĩ có nên van xin hắn cho một đoạn ruột mèo không đây.
Nhìn mấy thằng ôn thi, Phương Tuyết cũng như học sinh trong lớp đều không hiểu có cái gì khiến bọn chúng thay đổi lớn như vậy. Ngay cả thầy giáo giảng bài dạo này cũng chú ý tới bọn chúng nhiều hơn, thỉnh thoảng còn mở miệng khen ngợi, cảm thán: Các em phải nhìn những em này mà vươn lên! Tuy nhiên, sau câu nói đó thường là một câu làm Phương Tuyết tức nổ đầu: Phương Tuyết, dù là một học sinh xuất sắc, nhưng nếu em cứ nhớ nhung người ngồi bên cạnh mình, cũng không tốt đâu.
Đúng là dạo này, Phương Tuyết cũng thường bị chỗ ngồi bên cạnh ảnh hưởng. Đây là sự bực bội vô cớ không có chỗ phát tiết, nhưng lại dường như luôn luôn hiện hữu. Khiến trong lòng Phương Tuyết ghét cay ghét đắng. Phương Tuyết lại không thể chuyển chỗ, bởi vì hễ chuyển chỗ nào thì trước hết không có học sinh dám ngồi cạnh nàng, sau đó là bọn Trương Húc cười trêu chọc.
- Chị hai, anh Phàm sẽ trở lại mà.
Càng như thế, Phương Tuyết lại càng ghét Lưu Phàm. Vậy nên càng mong muốn hắn xuất hiện, để nàng có thể thanh minh, để nàng có thể nói thẳng vào mặt hắn: Ngươi không nên ngồi chỗ này. Thế nhưng, kể từ buổi đầu, hắn chưa hề xuất hiện, lại gây cho Phương Tuyết cảm giác nếu hắn không xuất hiện, bóng ma trong lòng nàng sẽ vĩnh viễn không tiêu tan. Nàng không biết, đây thực ra chỉ là cảm giác tâm lý khi có một điều gì khác thường. Bởi vì, thực ra, bọn học sinh trong lớp, kể cả thầy giáo cũng muốn thấy lại Lưu Phàm, chủ nhân của chỗ ngồi kia. Có điều không ai thể hiện ra mà thôi.
Phương Tuyết nhìn ra phía cửa. Ở đó, sân trường trống không. Ngoài sóng nhiệt nóng bỏng đang bốc lên, dường như chẳng có gì khác. Trong lúc nàng chán nản định quay lại đọc sách thì một cái thân ảnh xuất hiện.
Lưu Phàm từ ngoài bước vào. Lớp học nhất thời im lặng, chỉ còn tiếng dẹp lê loẹt quẹt trên nền gạch. Bọn Trương Húc nhất thời cung kính, đứng lên cúi đầu như chào thầy giáo. Tuy nhiên, Lưu Phàm chỉ hơi gật đầu, xua xua tay ra ý không cần phải thế. Rồi đi qua không để ý một chút Phương Tuyết đang sắp khùng, tới chỗ của hắn, điềm nhiên ngồi xuống.
Lúc trước, hắn vừa chuyển hóa, hấp thu hết chất lỏng màu đen, tu vi đã đạt lới tu sỹ luyện khí kỳ tầng thứ 5, cộng thêm Bất diệt tiên thể nên nắng hè như thế này dường như chẳng có ảnh hưởng gì tới hắn. Trừ diện mạo hết sức bình thường thì thân thể Lưu Phàm đúng là hết sức ung dung, chẳng có vẻ gì khó chịu. Hắn ngồi bên cạnh Phương Tuyết, hơi ngả người ra sau ghế, đưa cái bút lên miệng cắn cắn như muốn suy nghĩ điều gì.
Quả thực, sau khi trở lại hắn có nhiều điều phải suy nghĩ. Bởi vì muốn làm việc tốt, đưa bọn Trương Húc vào đường chính, song Lưu Phàm biết bọn Trương Húc chưa chắc có thể đỗ đại học. Mà ở xã hội này, bằng cấp chính là tiền đề để bọn chúng đi lên, nếu không cũng chỉ có thể tiếp tục làm mấy tay lưu manh, anh chị.
Lưu Phàm không muốn như thế nên đã xem xét tư chất từng thằng, ngoài Thái Học, Đường Chân còn khả quan một chút, còn lại hình như tư chất đều rất bình thường, thậm chí là ngu xuẩn. Để giúp bọn chúng Lưu Phàm đã có một chuẩn bị, cần phải điều chế cho bọn chúng một chút thuốc thay đổi tư chất. Nhưng hắn chưa biết tìm ở đâu vật liệu luyện thuốc. Những thứ này, tiên giới hay những giới diện khác có rất nhiều mà địa cầu hình như không có.
Bốp. Nghĩ đến đây trên mặt Lưu Phàm bỗng ăn một cái tát, khiến hắn phản xạ thò tay ra phía trước, nắm vào một vật gì êm êm như bông gòn. Đến khi bình tĩnh lại, ngẩng đầu lên, hắn nhận thấy Phương Tuyết đang đứng trước mặt, dung nhan phừng phừng như say rượu. Vật mà hắn vừa nắm vô tình lại là ….ngực của cô ấy.