Chương 11: Thuốc đề cao tư chất

Đời Này Phải Thật Đáng Sống

Chương 11: Thuốc đề cao tư chất

Ngô Văn Quế và Nguyễn Thu Hương sóng vai bước vào hầu như thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Bởi vì, hôm nay, Ngô Văn Quế ăn mặc lịch sự. Bộ vest đen được cắt khéo càng tôn thêm vẻ từng trải khí khái, mặc dù hắn mới chỉ gần ba chục tuổi. Bên cạnh Nguyễn Thu Hương trẻ trung, xinh đẹp, dáng người cao cao thuần thục đầy nữ tính, so sánh nhan sắc cũng không kém Dương Phương Tuyết bao nhiêu.
Bọn Trương Húc ở đây đã gần một tháng nhưng chưa từng nhận thức hai người. Cũng bởi Ngô Văn Quế và Thu Hương từ khi đưa chìa khóa cho Lưu Phàm chưa hề trở lại. Sau một thoáng ngạc nhiên, cũng đứng ra nhường chỗ tiếp đón cho Lưu Phàm.
Lưu Phàm thấy hai người đến cũng không có vẻ gì lạ. Hắn sai bọn đàn em chuẩn bị thêm ghế, bày biện ăn uống. Ngô Văn Quế mang đến mấy chai rượu ngon, lập tức lấy ra. Cả bọn giới thiệu sơ qua một chút rồi cùng nhau đánh chén vui vẻ.
Bởi vì Ngô Văn Quế và Nguyễn Thu Hương đều là hai thanh niên của thời đại mới, từng học rất cao, đi rất nhiều nơi, kinh doanh buôn bán cũng nhiều năm nên lịch duyệt rất nhiều. Thấy Lưu Phàm đưa bọn Trương Húc về biệt thự ở, hai người cũng không có ý kiến gì, chỉ nghĩ đã giao cho hắn chìa khóa. Vậy thì hắn làm gì là quyền của hắn. Có điều, đám học sinh này ở đây cũng cần chu cấp thêm một chút.
Nhưng Ngô Văn Quế vừa mở miệng tỏ ý như vậy, Lưu Phàm đã ngay lập tức từ chối. Hắn thấy ở nhờ Ngô Văn Quế thế này là quá đủ rồi, còn tiền hắn cũng không thiếu. Qua kiểm kê tài sản Triệu để lại cũng đã trên trăm triệu. Hắn định cứ sử dụng số tiền này trước, sau này sẽ từ từ mở một cái võ quán. Vừa là để có thêm thu nhập, vừa là để bọn đàn em được đào tạo bài bản hơn.
Ngô Văn Quế thấy Lưu Phàm từ chối thì cũng không nói nhiều, chỉ vô tư uống rượu, ăn thức ăn. Được nửa chừng, Lưu Phàm bỗng đặt lên bàn một cái hộp. Hắn cẩn thận mở nắp hộp. Một mùi hương ngào ngạt bay ra khiến cả bọn ngừng ăn uống, chăm chú nhìn tới.
- Đây là thuốc đề cao tư chất. Lưu Phàm ung dung nói. Hắn bảo Trương Húc chia cho mỗi người một viên, tùy thời cũng đưa cho hai người Ngô Văn Quế và Nguyễn Thu Hương.
Mặc dù không biết là thuốc gì, nhưng thấy Lưu Phàm bảo ăn vào, bọn Trương Húc đồng loạt cho thuốc vào miệng. Vừa vào tới nơi, viên thuốc lập tức tan ra. Một cỗ khí tức thanh lương xông thẳng lên não bộ bọn Trương Húc, khiến bọn chúng nhắm mắt hưởng thụ. Được hồi lâu, Lý Thông mở mắt ra đầu tiên, đôi mắt tràn đầy hâm mộ nhìn Lưu Phàm:
- lão đại cho uống thuốc gì mà đầu óc như mở mang ra hơn 1000 km.
- Đúng, tư chất của ngươi vừa được đề cao từ ngu xuẩn lên tới bình thường. Lưu Phàm nhàn nhạt trả lời.
Ngô Văn Quế, Thu Hương cũng như Trương Húc đều bò ra mà cười. Nhưng quả thật, nhìn Lý Thông lúc này có bao nhiêu tinh anh như lộ hết cả ra ngoài, nhìn rất ưu tú. Đồng nghĩa, bọn Trương Húc vừa uống thuốc cũng có nhiều biến đổi, chúng rào rào cảm ơn Lưu Phàm. Lúc này, Lưu Phàm mới chậm rãi giải thích:
- Con người khi mới sinh ra, tư chất đều là khác nhau, cũng như máy tính, bộ vi xử lý có cái mạnh, có cái yếu. Thuốc này uống vào, tất nhiên là làm thay đổi bộ vi xử lý đó, khiến nó mạnh hơn. Nhưng cũng chỉ được phần nào thôi.
Cả bọn hiểu rõ thì ồ hết cả lên. Vậy là từ giờ chúng đã có bộ vi xử lý khác hẳn rồi. Chu Quý xoa xoa đầu. Hắn chạy ngay đi kiếm một cuốn sách, giở cái hàm tích phân ra đọc thử một lần. Quái lạ, thường ngày cái hàm tích phân này nhìn khó nhằn thế mà giờ đọc một lần đã hiểu. Chu Quý khoái chí quá, hét lên một tiếng: " Vậy là ta không chỉ đẹp trai, mà tư chất đã trở thành đệ nhất thiên hạ, các nàng, hãy đợi ta"
Sau Chu Quý, bọn Trương Húc cũng mỗi người thử một cách và đều kêu lên sung sướng. Ngô Văn Quế vân vê viên thuốc nhìn Nguyễn Thu Hương. Nãy giờ hắn chưa uống thuốc mà còn đang mải suy nghĩ. Lưu Phàm có thể chế tạo ra thuốc thay đổi cả tư chất của con người, không phải là sự kiện quá chấn động sao? Tin tức này nếu như lộ ra bên ngoài, không cần phải nói cũng biết khủng bố cỡ nào. Giải Nobel chắc chắn cầm trong tay, đồng thời cũng làm điên đảo giới y học trong nước cũng như nước ngoài. Bởi vì, phương thuốc này, lâu nay, cả đông y và tây y trong ngoài nước không phải không nghiên cứu, nhưng có nghiên cứu cũng chỉ tạm thời chế ra mấy thứ thuốc bỗ não, dưỡng mạch mà thôi.
Nghĩ vậy, Ngô Văn Quế hỏi Lưu Phàm:
- Thuốc này là chú tự chế sao? Có khó khăn lắm không.?
- Chỉ là một chút trò vặt thôi. Lưu Phàm tùy ý trả lời. Nhưng không ngờ, cả Ngô Văn Quế và Nguyễn Thu Hương nghe thấy câu trả lời thì mỗi người một bên nắm lấy tay hắn. Ngô Văn Quế ánh mắt si mê khác thường mở miệng:
- Trời, đây là cơ hội kinh doanh, là tiền a. Nếu bán ra ngoài không phải là người người tranh cướp sao.
Lưu Phàm thấy họ như vậy thì như nghĩ đến điều gì, bật cười lớn:
- Không phải anh chị định bắt thằng em làm một tên thợ chế thuốc sao. Ở kiếp trước trên tiên giới đúng là có những tên chỉ ăn rồi ngồi nhà chế thuốc cung cấp cho những tiên nhân khác thôi đấy.
- Ấy, đừng, đừng nói thế, từ từ chúng ta cùng bàn. Vợ chồng Ngô Văn Quế thấy mình thất thố vội buông tay Lưu Phàm, ngồi yên trở lại.
Mặc dù không muốn nhưng từ đó đến cuối bữa ăn hai vợ chồng cũng không rời khỏi chủ đề tác dụng của mấy viên thuốc bá đạo cùng cơ hội kinh doanh. Đến nỗi Lưu Phàm đành phải nói sẽ xem xét có nên bán ra một ít không họ mới chịu thôi.
Bữa ăn hôm đó kéo dài tới tận đêm khuya. Do quá vui, ai đó cũng uống khá nhiều nên kết thúc chỉ một mình Lưu Phàm còn thanh tỉnh. Cũng bởi hắn mang bất diệt tiên thể lại thêm có tu luyện nên rượu vào bao nhiêu bị luyện hóa bấy nhiêu, không xi nhê chút nào.
Đợi cả bọn dắt díu nhau đi kiếm phòng ngủ, Lưu Phàm mở cửa bước chân ra ngoài đi dạo. Không khí buổi đêm mát mẻ khiến tâm tình Lưu Phàm cũng thấy dễ chịu. Nhưng sự yên tĩnh cũng gợi cho Lưu Phàm cảm xúc cô đơn. Hắn ngước nhìn bầu trời sao. Ở nơi đó, những hành tinh kia liệu có bao nhiêu giới diện hắn đã đi qua. Có bao nhiêu con người hắn đã từng gặp. Đồng thời cũng có bao nhiêu nhạt nhòa, đau khổ. Lưu Phàm cảm thấy trong lòng hơi bi thương. Hắn vội hít một hơi giữ cho mình bình tĩnh lại. Hắn không muốn nghĩ đến những thứ đó nữa. Chỉ cần kiếp này hắn sống ổn ổn, làm những gì mình thích, thế là được. Còn những cảm xúc tiêu cực này, nghĩ nhiều chỉ ảnh hưởng tới cảnh giới tu luyện mà thôi.
Chợt Lưu Phàm phát hiện góc sân hình như có người đang nhìn trộm mình, để ý kỹ mới thấy một dáng người cao gầy, khẳng khiu. Người đó đứng dưới một gốc cây lớn, yên tĩnh, đến hơi thở cũng hết sức nhỏ nhẹ. Nếu như Lưu Phàm không phải tu sỹ luyện khí kỳ tầng thứ 5, chưa chắc đã phát giác ra được.
Lưu Phàm làm như không thấy gì. Hắn một bộ đi dạo đảo bước lại gần khu vực đó. Khi đến gần gốc cây, thân ảnh hắn nhoáng lên một cái, dịch chuyển lại gần, đưa tay bắt lấy người kia.
Một tiếng A khe khẽ vang lên, người cao gầy chưa kịp hoảng sợ đã thấy bả vai mình bị Lưu Phàm túm chặt. Mà ở xung quanh biệt thự, những bóng người cũng nhấp nhô hiện ra, ước chừng khoảng gần trăm cái.
Lật người trong tay xoay mặt lại phía mình, Lưu Phàm quát:
- Các ngươi là ai?

Ps: Cầu phiếu và kim đậu. Đây mới là bản chưa chỉnh sửa, sau này chỉnh lý sẽ chi tiết hơn.