Chương 8: Tu vi không ngừng tăng.

Đời Này Phải Thật Đáng Sống

Chương 8: Tu vi không ngừng tăng.

Viên ngọc đỏ máu xuất hiện, tức thời làm cho chất lỏng màu đen trong cái chậu lúc trước không ngừng sôi trào. Một thứ hấp lực vô hình thu hút sợi đen âm khí, được viên ngọc chuyển hóa thành trắng sữa, truyền tới vết thương nơi ngực Lưu Phàm, từ từ bổ sung sinh cơ, khiến tốc độ khôi phục tăng nhanh hơn trước tới mấy chục lần.
Trong mê man, Lưu Phàm cảm thấy như thần chết thả về. Một tia hi vọng sống sót trở lại, Lưu Phàm gượng ngồi dậy xếp bằng, dựa theo công pháp tu luyện ngày trước ở tiên giới, tăng cường luyện hóa.
Mặc dù những gì đang làm chỉ là chữa trị vết thương, nhưng cùng với tốc độ khôi phục tăng mạnh, Lưu Phàm ẩn ẩn phát hiện tu vi của hắn cũng từ từ tăng lên. Tầng thứ 1, tầng thứ 2, tầng thứ 3…tu vi vẫn chưa ngừng lại. Trong cái chậu, chất lỏng màu đen cũng không ngừng rút xuống, tỉ lệ thuận với tốc độ khôi phục của hắn.
Cứ thế Lưu Phàm đã ngồi yên lặng trong căn phòng này hơn một tuần. Hắn cũng không cần phải ăn cơm, uống nước. Bởi vì âm khí được chuyển hóa cũng liên tục bổ sung năng lượng cho hắn.
Lưu Phàm hơi đánh giá lại một chút. Trước đây, trong kiếp sống nơi tiên giới, hắn đã từng tu luyện một lần, song chỉ có thể hấp thu tiên khí. Còn bây giờ, nhờ có viên ngọc, Lưu Phàm đã có thể hấp thu âm khí được chuyển hóa, thậm chí hắn còn nghĩ mình không biết có hấp thu được sát khí, quỷ khí…không đây.
Trong cái rủi có cái may, sau chuyện tái ông thất mã, Lưu Phàm bây giờ mặc dù ngồi yên nhưng trong lòng hắn nhảy nhót một ý nghĩ quái đản. Sau này sẽ thử xem viên ngọc có thể hấp thu khí thải ô nhiễm không. (Hehe, nếu như thế thì đi làm nghề xử lý khí thải cũng giàu to)
Nhưng có một điều khiến Lưu Phàm bận tâm là vấn đề lão già đã đánh hắn bị thương kia. Lưu Phàm không nghĩ một người trái đất lại có sức mạnh có thể sánh với với tu sỹ luyện khí đại viên mãn tại tiên giới như vậy.
Từ khi nhớ lại hơn 100 kiếp, Lưu Phàm cũng đã nhìn qua tình hình ở thế giới này.
Địa cầu! Con người là chúa tể. Trong quá trình phát triển, vì nhiều lý do như khác biệt vị trí địa lý, khác biệt tự nhiên, khác biệt khí hậu, con người phân chia phát triển theo nhiều cách khác nhau. Đồng thời, cũng trong quá trình đó, con người cũng theo đuổi tư tưởng khác nhau, hình thành nhiều dạng người.
" Dạng người bình thường có trí óc phát triển. Họ là chủ thể của trật tự xã hội. Họ dựa vào phát minh khoa học, công nghệ hiện đại để cải biến tự nhiên, bắt tự nhiên phục vụ mình. Đây là những người có lực lượng thể chất yếu ớt, song sức mạnh từ các loại máy móc, vũ khí, súng ống…là vô địch. Thậm chí họ đã phát minh ra tên lửa đạn đạo mang đầu đạn hạt nhân có thể phá hủy cả hành tinh."
" Dạng người thứ hai là những người học võ. Mặc dù bây giờ đa số học võ chỉ để khỏe mạnh thân thể. Không có nhiều người luyện võ để chiến đấu, ngoài quân đội và một số môn phái có từ lâu đời. Bởi vì, luyện thành một môn võ công rất khó khăn, trong khi chỉ cần bỏ tiền mua một khẩu súng, nổ bòm bòm có thể làm xanh mặt mấy cái võ sư.
" Còn một dạng người chuyên sống ẩn cư nơi rừng núi. Họ tu tiên luyện đạo, khám phá tự nhiên, hòa nhập tự nhiên, hướng tới cuộc sống bất tử bất diệt. Họ có sức mạnh thân thể, tinh thần siêu việt người bình thường. Qua truyền thuyết cũng từng có những người tu tập thành tiên, phá vỡ hạn chế bay lên tiên giới. Tuy nhiên, dạng người này rất ít khi xuất hiện trên đời."
Cũng có dạng người tu ma đạo, luyện bùa ngải, thờ sa tăng, thu ma quỷ, dùng âm khí làm năng lượng. Những người này thường tồn tại lẫn với người thường, đôi khi làm ra những điều mà khoa học cũng không giải thích được, gieo hoang mang, sợ hãi khắp nơi""

- Không lẽ lão già thuộc loại người này. Lưu Phàm phỏng đoán. Nếu lão già là người tu ma thì hắn đã mang vào phiền toái rất lớn. Với sức mạnh của lão, nếu Lưu Phàm phải đối mặt lúc này, kết quả cũng chỉ là một chữ Chết"
Nghĩ tới điều này, Lưu Phàm thầm hô may mắn, một là do hắn có Bất diệt tiên thể, hai là do sau khi bắn ra một tia năng lượng, hư ảnh lão già cũng không thể tấn công được nữa, nếu không, chắc chắn hắn không có lấy một cơ hội để trị thương như thế này.
Lưu Phàm nhắm mặt lại, bỏ qua lão già, tập trung đẩy nhanh tốc độ hồi phục. Hắn biết rằng một khi đối thủ đã mạnh như vậy, việc quan trọng nhất là hắn phải nhanh chóng tăng lên thực lực. Mà đây là một cơ hội. Lưu Phàm nhìn chậu chất lỏng màu đen, trong lòng nhủ thầm: Chuyển hóa hết âm khí ở đây, không biết tu vi lên được mấy tầng?.
-----
Trong thời gian Lưu Phàm dưỡng thương, bọn Trương Húc, Lý Thông vì không thấy hắn về biệt thự nên cũng đã từng quay lại. Khi đến nơi, Lưu Phàm chỉ nói qua Triệu đã chết và bảo chúng tìm nơi Triệu cất giấu tiền bạc mang hết về biệt thự, đồng thời đưa ra chỉ thị: Tất cả cho bọn chúng sử dụng để ôn thi.
Lưu Phàm xuất hiện, giết Triệu, tiêu hủy xác chết để lại trong đầu bọn Trương Húc, Lý Thông ấn tượng sâu sắc. Bây giờ, hắn lại quan tâm tới sự phát triển của bọn chúng, tất nhiên là chúng nghiễm nhiên coi Lưu Phàm là tồn tại siêu việt, là lão đại của bọn chúng. Hơn nữa, căn biệt thự Lưu Phàm để cho bọn chúng ở đầy những tiện nghi mà chúng chưa hề thấy, khác hẳn với những mái nhà ổ chuột trước đây. Đối với thứ tốt như vậy, bọn Trương Húc, Lý Thông tất nhiên là không đòi thêm điều gì mà cứ thế thực thi theo chỉ thị của Lưu Phàm.
Không có Lưu Phàm, tại căn biệt thự Trương Húc là chủ soái. Hắn tùy ý bố trí bọn đàn em. Thực tế, cũng không phải tất cả những học sinh lưu manh trước đây đều theo hết về biệt thự, cũng có nhiều đứa vì sợ hãi hay là người thân cận của Triệu mà bỏ ra đi. Trong đó có cả những đứa thuộc đám cướp trước đây Lưu Phàm từng gặp.
Những học sinh còn lại cả thảy có 8 đứa, bao gồm:
- Trương Húc, 18 tuổi, huyền đai nhất đẳng Không thủ đạo
- Lý Thông, Trần 16 tuổi, chuyên gia móc túi.
- Trần Thường, 18 tuổi, biệt tài bẻ khóa
- Chu Quý, 18 tuổi, đẹp trai, chuyên gia tán gái.
- Thái Học, 18 tuổi, thông minh tài tử nhưng lười học
- Dương Tiễn, 18 tuổi, mắt tinh như cú, có thể nhìn xuyên đêm
- Đường Chân, 18 tuổi, rất hứng thú sinh vật học
- Hoàng Minh, thổi sáo, guitar, …chuyên nghiên cứu các loại nhạc cụ.
Cả bọn, mỗi đứa một cái tài lẻ. Trong đó chỉ có Lý Thông 16 tuổi không thi đại học, ngày ngày đi chợ nấu nướng, còn lại 7 học sinh kia đều liều mình ôn thi.
Nhờ sự bố trí của Lưu Phàm, bọn hắn ổn ổn ở lại biệt thự ôn luyện, muốn cơm có cơm, muốn thịt có thịt, nên không còn làm những trò lưu manh, nghịch phá như trước nữa. Bọn chúng vẫn còn nhớ câu nói của Lưu Phàm: muốn chân chính trở thành đàn em của hắn, nhất định phải đỗ đại học.