Chương 3: Ném gã ngồi cạnh cô ấy ra ngoài đi

Đời Này Phải Thật Đáng Sống

Chương 3: Ném gã ngồi cạnh cô ấy ra ngoài đi

Đôi trai gái tức thì luống cuống, mặt cô gái đỏ lên như táo chín. Nhưng người con trai có vẻ cũng nhanh nhẹn. Hắn chỉ hơi tỏ vẻ ngại ngùng một chút sau đó cười ha ha:
- Cảm ơn người anh em! Tôi là Ngô Văn Quế. Còn đây là vợ tôi Nguyễn Thu Hương. Hai vợ chồng chúng tôi làm nghề buôn bán bất động sản. Hôm nay, vừa mới thu mua được một cái dinh cơ khá hời nên nhất thời muốn hâm nóng tình cảm, ra đây tâm sự một chút.
Ngô Văn Quế nhấn mạnh vào hai chữ "tâm sự", có ý trêu trọc Lưu Phàm. Hắn vốn là một doanh nhân trẻ, đã từng tốt nghiệp đại học Harvard, lại thêm mấy năm kinh nghiệm thương trường, giao thiệp khá nhiều nên dễ dàng nhìn ra Lưu Phàm chỉ là một thanh niên mới lớn mà thôi.
Lưu Phàm nghe hắn nói vậy thì cũng gật đầu một cái. Hắn cũng nhìn ra cặp vợ chồng trẻ này chỉ có ý tốt. Ngô Văn Quế thấy hắn như vậy thì tiến lên một bước, xòe tay cho Lưu Phàm:
- Xin hỏi người anh em tên gọi là gì? Tại sao khuya rồi còn ở lại trong công viên. Không phải đằng kia còn có một bạn gái sao? Ngô Văn Quế nháy mắt.
- Tôi tên Lưu Phàm, mới lên đây hôm nay để ôn thi, vì chưa có chỗ thuê trọ nên mới ở lại đây.
Ngô Văn Quế ồ lên một tiếng rồi mới nói:
- Không chỉ là một cái nhà trọ sao. Người anh em, cảm ơn người anh em đã cứu chúng tôi hôm nay. Tôi hiện có một cái nhà chưa rao bán. Có thể mời người anh em nghỉ tạm ở đó được không?
Lưu Phàm tức thì lắc đầu từ chối. Hắn vừa mới quen biết Ngô Văn Quế và Nguyễn Thu Hương thôi. Chỉ là tiện tay cứu người một lần, hắn cũng không cần phải trả ơn.
Thấy Lưu Phàm biểu lộ như vậy, Thu Hương vội vã kéo tay chồng, đoạn khẩn khoản nói:
- Ồ không, căn nhà này vợ chồng tôi không phải sẽ rao bán. Mà đây là một cái mà tôi mua để khi về Hà Nội mới sử dụng thôi. Bình thường, vợ chồng tôi cũng không ở thủ đô. Mời cậu về cũng là nhờ cậu trông nhà giúp chúng tôi thôi. Mà này, chúng tôi cũng ba chục tuổi rồi, cậu cứ gọi chúng tôi là anh chị đi được không.
Lưu Phàm thấy nói như vậy thì cũng hiểu hai vợ chồng nhất định muốn giúp đỡ mình. Dù sao, ở Hà Nội có người quen biết vẫn tốt hơn. Hắn cười nói:
- Vậy cảm ơn anh chị.
Ngô Văn Quế và Nguyễn Thu Hương lập tức mừng rỡ. Lúc trước, thấy Lưu Phàm ra tay một chút đã mạnh mẽ như vậy, hẳn hắn cũng không phải như người bình thường đi. Hơn nữa, tính tình Lưu Phàm dễ chịu như vậy. Ngô Văn Quế và Nguyễn Thu Hương lại càng mong muốn có hắn làm em trai mình.
Ba người sau đó vừa trò chuyện vừa ra khỏi công viên. Ngô Văn Quế đánh tới một chiếc Camry mới coong, chở vợ và Lưu Phàm về nhà. Lưu Phàm cũng điềm nhiên như chẳng có chuyện gì. Đã chấp nhận kết giao với Ngô Văn Quế và Thu Hương, hắn cũng không để một chút vật chất gò bó.
Trên xe, Lưu Phàm cầm bọc đồng hồ, ví da, điện thoại của mấy tên cướp ra xem. Hắn kiểm kê thoáng một cái. Ai ngờ ngoài mấy thứ đồ, số tiền mặt lại lên tới hơn hai chục triệu. Đúng là của phi nghĩa mà, cũng dễ kiếm quá đi.
Lưu Phàm cất số tiền, đưa cho Thu Hương chỗ đồng hồ, ví da, điện thoại bảo: " Nhờ chị tìm một cửa hàng bán giúp" Thu Hương vui vẻ đồng ý.
Xe chạy khoảng chục cây số thì tới một cổng một căn biệt thự biệt lập. Vợ chồng Ngô Văn Quế chỉ ngôi nhà to lớn, kiến trúc theo kiểu Châu Âu bảo Lưu Phàm:
- Đây là chìa khóa nhà, sau này cậu cứ ở lại đây. Hàng ngày sẽ có người thu dọn.
Lưu Phàm cũng không vì cái nhà quá to mà hoảng hốt. Nhà này so với ký ức nhiều kiếp hắn đã từng sống trước đây cũng chỉ là một cái phẩy tay. Mà hắn cũng không coi trọng vật chất, chỉ là thấy tình cảm của vợ chồng Ngô Văn Quế đối với mình nhiệt thành như vậy mới đến ở thôi.
Lưu Phàm cầm chìa khóa, chia tay vợ chồng Ngô Văn Quế đi vào bên trong.
Đợi Lưu Phàm vào hẳn trong nhà, Ngô Văn Quế mới đánh xe đi. Hắn lên tiếng nói với vợ:
- Hôm nay may mà có cậu em này, không thì…
- Đúng vậy, chúng ta vốn chỉ có hai vợ chồng đơn độc, nay có thêm cậu em này, nên đối xử tốt với cậu ấy. Thu Hương trả lời.
- Anh thấy bản lĩnh cậu ta cũng mạnh quá đi. Trước đây cũng từng thấy có người một mình đánh mấy người, nhưng là mấy cái huyền đai nhất đẳng, nhị đẳng Tây Côn Đô, không giống cậu bé mới lớn này.
- Hi, vậy anh cũng phải học võ đi. Không thì sao bảo vệ được em đây. Thu Hương cười khẽ, hơi ngả người về phía chồng.
….
Về phần Lưu Phàm, hắn cầm chìa khóa vào trong căn nhà lớn, cũng chẳng tìm hiểu xem có bao nhiêu hoa lệ, nằm xuống sô pha phòng khách ngáy khò khò.
Sáng hôm sau, Lưu Phàm dậy sớm. Hắn lấy từ ký ức quân nhân kiếp trước ra một bài quyền trong quân ngũ, múa vù vù. Sau đó, nhanh chóng tắm rửa một cái, cầm túi xách đi tìm lớp ôn tập.
Khu vực ôn thi thường bố trí cạnh những trường đại học. Lưu Phàm không mất công tìm kiếm cũng đã thấy một chỗ. Hắn nhanh chóng đăng ký một cái phiếu rồi vào lớp học ngồi đợi.
Lưu Phàm đến sớm nên hắn chọn một chỗ thuận tiện ở hàng đầu tiên ngồi xuống. Học sinh giờ này mới lác đác đến nơi. Có thể, qua một khoảng thời gian nữa, lớp học mới khai giảng. Lưu Phàm nhìn ngó một lúc, hắn thấy chán nên gục đầu xuống bàn, nhắm mắt làm một giấc.
Khoảng 30 phút sau, học sinh tới tham gia ôn tập ngày càng đông. Thoáng cái, mấy chục hàng ghế đã chật kín người. Mà ở cạnh chỗ Lưu Phàm đang ngáy khò khò, cũng đã có thêm một thiếu nữ.
- Đ C M…Gần chục tên thanh niên to cao, đen hôi ầm ầm đi vào lớp học, nhìn thấy lớp học đã kín hết chỗ, chúng tức thời văng tục.
" Ngồi đâu đây?’’
Nếu Lưu Phàm không gục đầu ngủ, có lẽ hắn sẽ nhận ra một tên trong số những tên kia có một cái dấu nắm tay đỏ ỏn ở cổ, đứng lui phía đằng sau. Đây chính là một trong những tên cướp mà Lưu Phàm đã đánh ngã đêm qua.
Thấy đám học sinh mới tới, những học sinh trong lớp hơi xôn xao một chút nhưng hoàn toàn im lặng. Bọn chúng toàn từ quê ra đây ôn tập, không cẩn thân dây vào lũ du thủ du thực, bị chúng ngứa mắt cho ăn đòn thì hết đường về quê mẹ, đừng nói tới chuyện thi đỗ đại học.
Tên đi đầu trông có vẻ hơn Lưu Phàm một đến hai tuổi thôi, nhưng mặt đầy sẹo. Hắn ra hiệu cho bọn đi sau im lặng, sau đó đưa mắt nhìn một vòng quanh lớp.
- Chúng mày tự chọn chỗ. Tao ngồi chỗ kia.
Hắn chỉ tay về phía Lưu Phàm đang cúi đầu ngủ, đồng thời mỉm cười, nháy mắt với thiếu nữ xinh đẹp ngồi bên cạnh Lưu Phàm.
Thiếu nữ đối với thái độ khả ố của tên kia thì không thèm liếc mắt một cái, chỉ hừ lạnh một tiếng, có vẻ rất băng sương.
Tụi đi sau thấy tên đi đầu bị bẽ mặt như vậy thì nhao nhao lên tiếng:
- Trương Húc, cho cô ấy thấy bản lĩnh của anh, cô ấy sẽ vô cùng khâm phục.
- Trương Húc, ném gã ngồi cạnh cô ấy ra ngoài đi.
Tên có dấu tay ở cổ lúc này cũng xun xoe tham gia vào:
- Trương Húc, giết gà không cần dao mổ trâu. Anh để em.
Vốn là hôm qua bị ăn đòn ấm ức nên hôm nay hắn muốn xả ra. Tên có dấu tay ở cổ điệu bộ nịnh bợ khiến Trương Húc thỏa mãn. Hắn liếm môi liếc thiếu nữ rồi cười ha hả:
- Ok, thay anh ném thằng kia ra.
Được sự đồng ý của hắn, tên mũi gẫy tức thời đi qua bên cạnh thiếu nữ xinh đẹp. Khi đến nơi, hắn hơi ưỡn ngực một chút. Tỏ dáng điệu đàn anh, hắn thò tay vỗ vỗ vai Lưu Phàm.
- Dậy.
Học sinh trong lớp xôn xao cả lên, giương mắt nhìn. Trong đầu bọn chúng hiện lên mấy cái suy nghĩ: đánh nhau, khổ thân tên đang ngủ kia, không liên quan, kệ…
Đến thiếu nữ xinh đẹp lạnh lùng cũng hơi ái ngại ngó qua một cái.
Đúng lúc này, Lưu Phàm ngẩng đầu lên.

Cầu phiếu