Chương 2: Bất Diệt Tiên Thể

Đời Này Phải Thật Đáng Sống

Chương 2: Bất Diệt Tiên Thể

Lưu Phàm bụm miệng nhìn ra, mới thấy một thiếu nữ tóc dài tới thắt lưng, gương mặt xinh đẹp đang trợn mắt ngó mình. Đây quả là một cực phẩm thiếu nữ, nếu không phải đang lồm cồm bò dậy, dựng lại xe đạp. Thiếu nữ đứng dậy ngay ngắn, chỉnh lại bộ đồ thể thao. Gương mặt vừa mới ửng đỏ thoáng cái đã bình tĩnh lại. Nàng lạnh lùng buông một câu:
- Đồ điên.
Lưu Phàm xoa đầu mũi, hơi chút xấu hổ. Rõ ràng vừa rồi hắn vô tình hét quá to mới khiến nàng giật mình ngã ra. Hắn liếc liếc vết xước trên cặp giò trắng bóc kia, không biết nói câu gì an ủi.
Thấy ánh mắt nguy hiểm của hắn, thiếu nữ tức thì mặt mũi lại đỏ tưng bừng, vội vàng lên xe đạp chạy mất. Lưu Phàm thầm hô đáng tiếc.
" Ta đang muốn xin lỗi đây"
Nhìn theo bóng thiếu nữ dần dần khuất hẳn, Lưu Phàm mới lại ngồi xuống ghế đá, bỏ bánh mì ra ăn.
Trong công viên lúc này đã có thêm nhiều người đi bộ. Nhiều gia đình đưa con đi chơi buổi tối, lại cũng có những người già, cặp đôi yêu nhau dắt tay đi ngang qua. Họ trò chuyện, cười nói vui vẻ khiến Lưu Phàm cảm thấy hơi cô đơn một chút. Không có việc gì hắn đành nhắm mắt tu luyện.
Được vài cái hô hấp, Lưu Phàm bất chợt nhận ra không khí ở đây loãng đến đáng thương, chẳng có cái gì gọi là tiên khí như ở tiên giới. Thực ra nãy giờ hắn hít vào thở ra cũng rặt một cái khí Oxi mà thôi, còn chưa kể mấy loại khí độc ô nhiễm do các nhà máy thải ra môi trường.
Muốn tu luyện thì phải có tiên khí, nhưng ở thế giới này làm gì có tiên khí. Lưu Phàm ngán ngẩm lắc đầu. Hắn xoa xoa vết son đỏ nơi lòng bàn tay. Hạt châu vẫn nằm yên lặng ở đó.
Nhưng mà...Qua một thời gian…
Trong đầu Lưu Phàm nảy ra một cái câu hỏi: "Tại sao ta lại nhớ ra kiếp trước của mình đây? Rõ ràng là ta đã lao từ cuối xe lên đến đầu xe, va vào cửa kính mà không hề hấn gì."
Lưu Phàm lâm vào trầm tư. Được một lúc, hắn cắn răng rút từ trong túi xách ra một con dao, đoạn cắt thẳng một cái lên ngón tay mình. Một giọt máu ứa ra. Lưu Phàm chưa kịp kêu đau, bỗng lòng bàn tay nhói lên một cái. Vết son đỏ tự nhiên như một dấu châm hương nóng bỏng lên. Lưu Phàm chỉ cảm thấy từ đó có một luồng khí chạy thẳng đến vết thương vừa mới cắt, làm cho nó ngưa ngứa. Giọt máu khô cứng lại. Lưu Phàm đưa tay bóc ra rồi ngạc nhiên kêu lên:
- Lành lại rồi.
Chỗ vết dao vừa cắt hoàn toàn không để lại một dấu vết. Lưu Phàm vừa mừng vừa sợ. Tốc độ khôi phục thế này thật không tưởng tượng nổi. Ngay cả trong tiên giới cũng không có chuyện đó đâu đấy.
Thử một lần rồi, Lưu Phàm bạo dạn hẳn lên. Hắn nắm con dao, đâm mạnh một phát vào bắp đùi. Song lần này, vết son tại lòng bàn tay còn phản ứng nhanh hơn trước. Khi mũi dao chạm vào bắp đùi cũng là lúc luồng khí chạy tới. Keng…một cái. Chuôi dao của Lưu Phàm vuột ra khỏi tay rớt xuống đất. Lưu Phàm đưa tay đấm mạnh vào một cái gốc cây thốt lên thành tiếng: "Bá đạo quá."
" Đây là Bất diệt tiên thể a". Lưu Phàm hoảng loạn mất rồi. Một cái Bất diệt tiên thể là khái niệm như thế nào đây. Tức là vạn vật bất xâm, có thể hồi sinh dù chỉ còn một hơi thở. Nhưng mà, Bất diệt tiên thể này lại có một cái điểm yếu ở nơi trái tim. Tức là nếu phạm vào đó dù là thần tiên cũng phải chết.
Điều này cũng do người mang Bất diệt tiên thể có một trái tim nhạy cảm, mong manh. Lưu Phàm trước đây ở tiên giới đã từng nghe nói: "Vũ trụ có sinh có diệt. Bước vào con đường tu tiên cũng là hướng tới sự bất tử, đi ngược thiên đạo. Người mang Bất diệt tiên thể lại càng nghịch thiên, bởi vậy mới sinh ra một trái tim mỏng manh, cũng là thiên kiếp. Nếu vượt ải này, người có Bất diệt tiên thể mới có thể tự coi mình thành Đạo."
Mà vết son trên lòng bàn tay Lưu Phàm, cũng là viên ngọc đỏ máu huyền bí, không hiểu tại sao kích phát ra cái Bất diệt tiên thể này. Dù sao Lưu Phàm cũng không nghĩ nhiều. Sở hữu Bất diệt tiên thể càng làm cho hắn đi một bước chạm tới mục tiêu sống một đời sống đáng sống, làm điều mình thích và tạo dựng ra những thứ mình thích.
Lưu Phàm hơi ngả lưng lên thành ghế đá. Người đi bộ đã không còn. Lúc này trời đã gần khuya, sương đêm tràn xuống lạnh dần. Nhưng Lưu Phàm chỉ cảm thấy thoải mái, mát mẻ. Trong lòng vô lo, không suy nghĩ gì, hắn dần chìm vào giấc ngủ mộng mị.
Cướp….
Một tiếng kêu phá màn đêm làm Lưu Phàm bừng tỉnh dậy. Ở phía một chiếc ghế đá khác cách hắn một quãng có mấy người đang giằng co. Nhờ ánh điện, Lưu Phàm phát hiện có 6 người. Hắn phân biệt một đôi trai gái đang bị 4 tên to con vây quanh. Một tên trong số đó đang nắm lấy cánh tay cô gái chừng muốn lôi đi. Tiếng hô là của cô ấy.
Bạn trai của cô gái mặc dù cũng cao lớn song bị ba tên còn lại khóa chặt.
Không chậm trễ một giây, Lưu Phàm xông tới.
Bụp…Hắn một chân đá trúng mặt tên to con đang lôi kéo cô gái. Tên này ôm mặt kêu thảm. Đến khi hắn bỏ tay ra, cái mũi đã vẹo cả sang một bên.
Ba tên còn lại nhất thời giật mình. Bạn trai cô gái tranh thủ thoát ra được, kéo tay cô chạy về phía Lưu Phàm đang thản nhiên đứng đó. Hắn nói nhỏ một tiếng cảm ơn Lưu Phàm.
Tên bị Lưu Phàm đánh tức khí nói chẳng nên lời. Hắn ú ớ chỉ Lưu Phàm:
- Ày, ày…
Lưu Phàm không để ý nhàn nhạt nói:
- Chúng mày bỏ lại tiền bạc, đồng hồ, điện thoại rồi cút ra khỏi đây.
Trong suy nghĩ của Lưu Phàm lúc này có một cái gọi là nhân quả báo ứng. Mà chỉ có thi hành nó, hắn mới cảm thấy thoải mái. Bốn tên kia hôm nay đã dám cướp của cướp người. Vậy thì để chúng cũng phải như vậy đi.
Lưu Phàm vừa dứt lời, ngoài tên bị đánh đau còn đang ôm mặt thì ba tên còn lại cười hô hố. Xưa nay, chúng nó đi cướp của người khác chứ nào có ai lại dám nói với chúng nó thế này. Cứ cho là tên đầu tiên bị đánh lệch cả mũi thì có sao. Chẳng qua bị một đòn bất ngờ mới vậy thôi.
Vừa cười, ba tên cướp vừa vạch lưng rút ra ba cái tuýp nước. Ở đầu tuýp đã được mài nhọn hoắt, đầy hung khí.
Nếu như trước đây, Lưu Phàm có thể còn e ngại. Song bây giờ, hắn đã mang Bất diệt tiên thể, vậy cứ muốn gì làm nấy thôi. Kể cả bọn kia có súng, nếu không bắn thẳng vào trái tim thì hắn cũng chẳng sợ hãi tí nào.
Bọn cướp còn đang hăm dọa thì Lưu Phàm đã chọn một tên đánh thẳng tới. Ba cái tuýp nước cũng đồng thời giơ ra nhắm thẳng thân thể Lưu Phàm mà đâm. Nhưng Lưu Phàm chỉ hơi nhích người né qua một cái mũi nhọn, để lại hai cái tuýp đâm thẳng vào vai hắn. Đồng thời, cú đấm của hắn cũng vừa đến nơi, chạm cần cổ một tên khiến hắn bật ra, ôm cổ kêu ặc ặc.
Hai tên còn lại chỉ cảm thấy tuýp nước đâm trúng bả vai Lưu Phàm như đâm vào một cái bị bông, phản ngược lại, khiến chúng thiếu điều muốn té ngửa ra sau. Chưa kịp hoàn hồn, Lưu Phàm đã lại tới nơi vung ra hai tát: Bốp..bốp…Hai tên cướp lúc này còn thảm hơn cả đồng bọn. Răng lợi rơi đầy đất.
Lưu Phàm ngừng tay lạnh lùng nói: Sao.
Bốn tên cướp to con lúc này nhìn thấy Lưu Phàm thì như thấy hung thần ác sát mất rồi. Chúng nào còn dám vọng động nữa. Mặc vẹo mũi, gẫy răng, ngạt thở…Bốn tên tháo đồng hồ, ví tiền, điện thoại thu lại thành một đống, rồi quay lưng tháo chạy.
Lưu Phàm thu lại những đồ bất nghĩa kia. Bấy giờ mới quay sang đôi trai gái đang há miệng ngoác mồm. Hắn buông một câu:
- Sao không đi nhà nghỉ. Những chỗ vắng vẻ như thế này thú vị lắm sao.