Chương 1 Gặp gỡ (2)

Định Mệnh

Chương 1 Gặp gỡ (2)

Thiếu niên bạch y rùng mình ói ra một ngụm máu. Chưởng lực của gã đường chủ rõ ràng khiến y trọng thương. Hai cánh môi y hơi nhếch lên như cười như không, đôi mắt khép hờ dường như đang trấn tĩnh. Mùi vị máu tanh quả không như y từng tưởng tượng. Một lúc sau y mới mở mắt, hừ nhẹ một tiếng nói:

"Ngươi còn không mau ra?"

"Thiếu gia, làm khó cho người rồi."

Lúc này gã nam nhân đi theo y mới từ một gốc cây bước ra. Nhìn vẻ mặt gã, xem chừng chẳng chút gì lo lắng cho người mà gã gọi là "thiếu gia". Thiếu niên bạch y không nhìn gã, buông giọng mỉa mai:

"E là nếu ta thất thủ ngươi cũng chỉ đứng nhìn."

"Thiếu gia, hạ nhân nào dám." Giọng điệu gã có chút tư vị riêng, trên nét mặt chẳng một chút biểu hiện sợ hãi hay cung kính đối với chủ nhân. Tuy nhiên lời nói tiếp theo của thiếu niên khiến hắn cứng người:

"Chỉ để bà ta vui lòng, tỷ tỷ của mình ngươi còn xuống tay được, vậy thì có chuyện gì ngươi không dám chứ?"

Giắt thanh nhuyễn tiên kiếm trở lại vị trí cũ, thiếu niên lướt qua người gã, ngay cả ánh mắt chán ghét cũng không thèm ban phát.

Soạt.

Từ bên trong bụi cây gần đó vang lên âm thanh trượt ngã. Thiếu niên bạch y đang rảo bước giật bắn người, nhanh như cắt y phi thân về phía đó. Quả nhiên trảo thủ gã hạ nhân vừa chộp tới. Nếu y chậm hơn gã một nhịp thì e là người phía sau lưng y đã thành người cõi khác. Gã hạ nhân thấy y đứng chặn lập tức thu chiêu. Y lạnh giọng:

"Ta chỉ được lệnh giết hắn ta, những người khác không liên quan."

"Nhưng nó đã biết quá nhiều." Gã thủ hạ dán đôi mắt đầy hung quang lên người kẻ phía sau lưng thiếu niên.

Nhìn thấy tia huyết quang ấy, thiếu niên bạch y biết chỉ cần y nhường một bước, người kia sẽ hồn lìa khỏi xác. Y tiến đến trước mặt gã, trong đôi mắt vốn lãnh đạm phảng phất sát ý, khí tức trên người dường như bao phủ cả người gã. Gã có thể cảm nhận được áp lực vô hình đang đè nặng trong lồng ngực:

"Ngươi dám ra tay, ta cũng dám lấy mạng ngươi!"

"Ngươi!" Gã thủ hạ nghiến răng.

"Nếu Thẩm Ngạc Hoa biết ngươi dám xưng hô như vậy với ta. E là ngươi có giết hết cả nhà cũng không thể khiến bà ta nguôi giận đâu."

Sắc mặt gã hạ nhân từ trắng chuyển thành đỏ rồi trở nên tím tái đầy giận dữ. Hẳn nếu lúc này có thể nhai sống kẻ trước mặt gã sẽ không ngần ngại mà làm ngay điều đó. Gã lừ mắt nhìn tiểu nha đầu bên cạnh thiếu niên bạch y, gằn giọng:

"Hôm nay coi như nha đầu ngươi mạng lớn. Sẽ không có lần sau đâu."

Gã quét ánh mắt như con dã thú lên người thiếu niên một lần nữa rồi xoay người phi thân mất dạng sau những tàng cây. Khi thân ảnh hắn hoàn toàn biến mất, thiếu niên bạch y mới quay lại nhìn nha đầu phía sau mình. Ánh mắt chết chóc dịu hẳn đi, y hỏi:

"Nha đầu, không sao chứ?"

"Ta không sao."

"Ngươi... vừa rồi ngươi không sợ sao?"

Tiểu nha đầu bặm môi đưa đôi bàn tay lên, thiếu niên bạch y khẽ chạm vào lòng bàn tay cô bé, đầu ngón tay y ươn ướt. Nhìn vẻ mặt như không có gì của tiểu nha đầu, y bật cười thành tiếng:

"Nha đầu thú vị! Rõ ràng sợ đến đổ mồ hôi vẻ mặt lại không chút biểu hiện. Rất đặc biệt."

"Nếu để đối phương biết mình đang run sợ chẳng phải ngay cả cơ hội thoát thân cũng mất luôn sao?"

Cô bé nói ra suy nghĩ của mình, tiếng nói trong trẻo vẫn mang vẻ non nớt nũng nịu của một đứa trẻ nhưng lại ẩn bên trong sự quật cường. Thiếu niên mỉm cười, ngón tay đưa lên gạt mấy sợi tóc lòa xòa trước mặt cô bé nói:

"Ngươi còn nhỏ mà đã có khí chất như thế, nhất định lúc trưởng thành sẽ là một cô nương nhiều người yêu mến. Được rồi, ngươi đã không sao ta cũng không tiện ở lại, chỗ này huyết khí khắp nơi, ngươi mau trở về đi."

Thiếu niên bạch y xoay người muốn nhanh chóng trở về phục lệnh. Nhưng bước chân của y lần nữa bị giữ lại bởi tiểu nha đầu vừa gặp:

"Ngươi dạy ta đi."

Y quay lại còn chưa kịp lên tiếng thì cô bé lại tiếp:

"Ngươi dạy ta công phu của ngươi đi."

"Nha đầu, ngươi cứ làm một tiểu cô nương bình thường sẽ tốt hơn. Vả lại ta không muốn gần gũi bất kì ai."

"Có người ở cạnh mình suốt đời nhưng chưa chắc đã là gần gũi, nhưng có người chỉ gặp đôi ba lần lại còn thân hơn cả huynh đệ, chuyện gì cũng có thể dốc hết ruột gan. Ngươi không muốn thử một lần sao?"

Nhìn tiểu nha đầu hẳn còn nhỏ tuổi hơn mình, thiếu niên bạch y có chút dao động. Một cô bé lại có thể thốt ra những lời nói này, nhất định cô bé rất trân trọng những thứ bên cạnh mình.

"Nha đầu, ngươi bao nhiêu tuổi?" Y lên tiếng hỏi.

"Mười hai."

Thiếu niên bạch y im lặng, chiếc mặt nạ che khuất mọi biểu cảm trên gương mặt, đôi mắt hơi nheo lại dường như trong tâm trí đang rất mâu thuẫn. Mười lăm năm, một bằng hữu cũng không có. Dù người khác vô tình trông thấy cũng nhanh chóng tìm cách tránh xa bởi chiếc mặt nạ y mang vốn quỷ dị, ghớm ghiếc. Nhưng trong ánh mắt nha đầu kia, ngoài sự mong chờ cùng ngưỡng mộ y không hề nhìn thấy sự sợ hãi hay ghê tởm. Cõi lòng y mơ hồ có một làn gió nhẹ thổi qua.

"Được! Ta dạy ngươi."

Một câu nói của y khiến toàn thân cô bé chấn động, cô như không tin vào tai mình, ánh mắt nửa mừng rỡ nửa nghi hoặc khiến môi mấp máy mà lời nói không bật ra được. Thiếu niên bạch y nhận ra sự khác thường của cô bé, y bất giác mỉm cười.

"Ta họ Lôi, tên chỉ có một chữ Phong. Về tuổi tác ta đương nhiên là lớn hơn."

Lúc nghe y xưng danh, tiểu nha đầu mới sực tỉnh. Nụ cười như ban mai rạng rỡ trên gương mặt trẻ con, rõ ràng chỉ thiếu điều nhảy bổ nắm lấy cánh tay y mà lắc.

"Muội họ Bạch, tên Y Vũ."

"Y Vũ! Y Vũ! Tên không tệ nhưng hình như không hợp với con người muội cho lắm. Ta vẫn thích gọi là nha đầu hơn." Giọng y nhỏ nhẹ - "Ta trước nay chưa từng qua lại với ai bên ngoài, vì thế chuyện muội theo ta học võ tuyệt đối không để người thứ ba biết."

"Muội hứa."

"Thứ hai, thời gian sẽ do ta chủ động. Thứ ba…"

"Hả? Còn thứ ba nữa sao?"

Bạch Y Vũ tròn mắt cắt ngang lời Lôi Phong, dưới chiếc mặt nạ chân mày y chau lại, ngón tay gõ nhẹ vào trán tiểu nha đầu:

"Thứ ba, nếu không phải lâm vào bước đường cùng tuyệt đối không dùng đến những gì ta dạy."

"Hả? Đây là điều kiện vô lý nhất muội từng nghe đó." Bạch Y Vũ lúc này không thể không nhăn mặt khó hiểu.

"Không vô lý gì cả. Tất cả những điều đó đều tốt cho muội."

"Dạy nhưng lại không cho người ta dùng. Huynh có quá đáng không vậy?"

"Nha đầu không được bướng bỉnh."

Lôi Phong bỗng giật mình, tiểu nha đầu chỉ mới vừa gặp lại khiến y không tự chủ như vậy. Không phải y chưa từng đối diện với nữ nhân mà là chưa từng biểu hiện thế này, cả Thẩm Nguyệt Như cùng y lớn lên với y cũng vô cùng xa lạ. Y một thoáng ngẩn người, suy nghĩ có chút mông lung.

Bạch Y Vũ nhìn thần sắc của y vội nắm lấy tay áo y lay nhẹ:

"Phong ca, huynh đang nghĩ gì vậy?"

"Không có gì. Chúng ta đi, huynh đưa muội về."

Nắng trên cao gay gắt, soi hai chiếc bóng một cao một thấp lúc tách ra lúc lại như hòa làm một.

Lôi Phong đưa cô bé về nhà. Y không hỏi cô bé là ai, khi y tin tưởng một người, chỉ biết người ấy những thứ khác không can hệ.