Sáng sớm đưa hoa''......

Dịch Thiên

Sáng sớm đưa hoa''......

Một loạt câu hỏi được đặt ra nhưng cô gái vẫn không nói gì mà đang ngồi như suy nghĩ điều gì đó. Cô không nhớ ai đã đưa mình về chỉ biết rằng tối qua mình thức sự uống rất nhiều, khi đó nếu có người muốn lợi dụng cô thì cô cũng đành chịu.
Đột nhiên chuông cửa lại vang lên.
Cô và bố mình đi ra cửa ai, kì thực khu nhà của cô rất ít người đến nên cô cũng hơi tò mò.
Có một người đàn ông cầm một bó hoa đứng ngoài cửa. Cô thấy người đàn ông đó thì nhớ chiều qua mình xúc động nhất thời muốn mua hoa tự tặng mình.
Lại là mày sao?
Tiếng ông bố của cô vang lên.
Anh vẫn đứng đó không trả lời câu hỏi của ông mà nói với cô.
Tôi không biết cô thích hoa gì, nhưng vì cô đặt hoa nên tôi đưa đến một bó hoa hướng dương, nó có lẽ giống với tên của cô đó, xin cô kí nhận dùm cho.
Ông bố cô bây giờ không còn bình tĩnh được nữa rồi, ông hét lên.
Vệ sĩ đâu, tống thằng nay đi cho tôi!
Hai người vệ sĩ vừa mới đi lên đạt tay lên vai anh thì đột nhiên ngã người lên trên mặt đất và kêu lên đau đớn mà không hiểu là tại sao. Kì thực họ không thấy anh ra tay, từ đầu đến cuối anh giống như đứng yên một chỗ vậy.
Tôi gét nhất là kẻ nào đụng vào người tôi.
Anh nói. Rồi đưa hóa đơn cho cô.
Xin cô kí cho, tôi còn có việc.
Cô bất giác đưa tay lấy rồi kí hóa đơn.
Đến khi anh đi rồi cô vẫn còn chưa hiểu chuyện gì, cô hỏi bố mình.
Bố, bố gặp anh ta rồi sao?
Sao bố lại có thành kiến về anh ta vậy?
Nó không phải là thằng tối hôm qua đưa con về đó sao?
Nói đến đây ông nhìn hai người vệ sĩ nằm trên mặt đất rồi bấm điện thoại gọi người đưa họ đi bệnh viện, đến cuối cùng cũng không hiểu tại sao hai người này lại đột nhiên lăn ra rồi kêu thảm thiết như vậy.
Bố hỏi con tại sao lại quen hắn?
Mà tại sao hắn lại đưa hoa tới đây?
Cô vẫn im lặng. Bây giờ cô không muốn nói gì cả, bị người yêu phản bội đối với cô là một đả kích rất lớn. Cô không muốn nói gì chỉ cầm đóa hoa hướng dương trên tay rồi nước mắt chợt trào ra. Cũng là loại hoa này khi đó hắn đã tặng cô và nói hắn yêu cô nhưng bây giờ thì sao? Hắn ăn cắp tài liệu của cô rồi bỏ đi.
Sau khi đưa hoa đến nhà cô thì anh lại trở về cửa hàng hoa của mình. Vẫn tiếp tục công việc thường ngày như một người bình thường.
Trong một phòng cấp cứu của một bệnh viện lớn nhất thành phố. Đa số bác sĩ ở đây đều ngạc nhiên, không biết tại sao mà xương cánh tay của hai người này đều nát vụn, hai người này bây giờ đã coi là tàn phế, không có cách nào khiến họ có thể hồi phục được nữa. Hai người này không phải là ai khác mà chính là hai người vễ sĩ buổi sáng bị anh đánh. Các bác sĩ ở đây còn tưởng rằng hay người này bị xe cán nát tay, có nghĩ họ cũng không nghĩ rằng thực chất chỉ bị một người đánh cho thành thế này. Có lẽ hai người này bây giờ phải thầm thấy may mắn vì mình không bị mất mạng nhưng từ đầu tới cuối họ không hiểu là tại sao. Họ cũng đâu phải là vệ sĩ thông thường, bon họ đều là bộ đội xuất ngũ cả mà bây giờ đến làm sao bị như thế này, bọ họ chỉ biết là anh đã làm nhưng từ đầu đến cuối cũng không thấy anh làm như thế nào vì khi họ đến định đưa anh đi và khi ngã xuống thì chỉ có mới mấy giây.