Hoàn cảnh khác nhau tạo ra con người khác nhau

Dịch Thiên

Hoàn cảnh khác nhau tạo ra con người khác nhau

Trở về nhìn thấy cảnh hoang tàn nơi cửa hàng hoa của mình ở anh cũng không biết phải làm sao cho phải. rồi anh cười chế giễu mình và tự nhủ:

Chắc bán hoa không phù hợp với bản thân mình, mặc dù anh cũng thích hoa nhưng bây giờ thì nó cũng đã không còn rồi, thôi thì mặc kệ, anh đành trải nghiệm qua công việc khác vậy.

Con người ai cũng vậy, có khi muốn làm một điều gì đó mình thích nhưng cũng có lúc không làm được, sở dĩ đối với một số người ước mơ chỉ đẹp khi còn là ước mơ, đến khi nó thành hiện thực thì nó cũng không còn là ước mơ nữa và từ đó có thể con người mất đi niềm tin của chính mình.

Bởi vậy nên mặc dù anh thích hoa nhưng đồng thời anh cũng không quá coi trọng nó, điều anh muốn là theo đuổi cuộc sống như người thường, mà một người phải có sự thay đổi tùy theo điều kiện sống mới gọi là người bình thừơng.


Thế rồi anh lại quay lưng đi, đi tìm một cuộc sống mới.

Bắt đầu một quá trình đi tìm chân lí cho chính bản thân mình, chân lí của cuộc đời bình thường nên có.


Bước chân lang thang trên con đường dài giữa thành phố nhỏ này. Giữa lòng thành phố tập nập nhưng anh lại thấy lẻ loi, cô đơn luôn là bạn đồng hành của anh, nó là thức ăn, là một cái gì đó mà anh không thể tránh nó. Anh cũng có một số người bạn nhưng điều đó không bao giờ làm anh hết cô đơn. Dần dần anh cũng coi nó là điều tất niên của cuộc sống của mình. Bóng anh lê bước trên chiều tà, một ánh nắng hoàng hôn còn sát lại chiếu trên vai anh, nó cũng lẻ loi, buồn vì chính nó cũng cô đơn một mình và rồi nó dường như cũng buông tay với sự sống của chính mình và nó cũng dần chìm vào ban đêm khuya vắng vẻ.


Cũng không biết bao lâu anh đứng trước một ngôi nhà nhỏ, một ngôi nhà mà phải nói rất khác biệt giữa lòng thành phố. Ngôi nhà cấp bốn thôi, nhưng nó cũng rất xinh xắn và điều đặc biệt là qua tấm kính anh nhìn thấy một gia đình ba thế hệ gồm năm người đang cùng nhà dùng bữa tối trong rất hạnh phúc.

Hai đứa nhỏ chạy quanh một ông cụ già chừng tám mươi tuổi còn người mẹ thì đang dỗ dành tụi nó ăn cơm, bố chúng thì đang nghiêm khắc trách mắng không được chạy lộn xộn.

Anh cũng đã từng ước mình có một gia đình như thế khi nhỏ. Từng thấy bố mẹ đưa con cái đến trường mà anh phát thèm. Hôm nay đã trải qua biết bao nhiêu năm anh mới lại thấy cái cảnh đó, cái cảnh mà anh từng ước mơ nhưng không bao giờ có. Rất nhiều năm về trước nếu thấy thì có lẽ vì quá ước mơ mà không được nên anh sẽ phá hoại nhưng bây giờ thì anh thành thật mừng cho họ.


Có thể đối với những đứa bé kia bây giờ sẽ không cảm giác được gì nhưng sau này lớn lên, khi nghĩ về tuổi thơ chúng sẽ bât cười vì những gì đã trải qua hôm nay, đó sẽ là những kỉ niệm đáng nhớ về gia đình của chúng. Điều đó cũng tạo nên sự khác biệt giữa những đứa trẻ có cha mẹ, gia đình và những đứa trẻ không có bất kì cái gì về gia đinh, người thân.

Hoàn cảnh tuổi thơ tạo nên mỗi nhân cách khac nhau trong cuộc sống mỗi con người khi lớn lên.