Buổi đi làm đầu tiên

Dịch Thiên

Buổi đi làm đầu tiên

Tìm một hồi nào là thư kí, thợ trang điểm rồi đến cả công nhân khoanh vác...... Sau cùng Lăng Thiên thấy ở cuối trang có một bệnh viện lớn có tuyển bác sĩ. Lăng thiên nghĩ đây là công việc phù hợp với mình vì công việc này cần tiếp xúc với bệnh nhân nhưng cũng nhàn rỗi và hơn nữa trong vô tình anh còn có một tấm bằng y Trường Y khoa (Harvard Medical School, 1782) hơn nữa có một điều là bệnh viện đó gần chỗ anh đang thuê nhà. Tất nhiên tay nghề của Lăng Thiên cũng không cần nghi ngờ vì anh thực sự rất giỏi ở lĩnh vực này. Bạn phải biết rằng muốn giết ai đó cách nhanh nhất là nắm rõ điểm yếu của người đó và cơ thể con người rất nhiều điểm yếu nhưng cần phải hiểu rõ nó và anh rất giỏi trong việc đó.
Rất nhanh chống Lăng Thiên có được một buổi phỏng vấn xin việc vào đầu tuần và tất nhiên kết quả không nằm ngoài dự đoán là anh nhanh chống được nhận vào làm. Ở một đất nước mà các nhân tài thiếu thốn và đặc biệt có một người đi học ở trường nước ngoài về thì được nhận là điều hiển nhiên.
Hôm nay là ngày đi làm đầu tiên của lăng thiên, thế mà anh lại ngủ quên tới tận 9h sáng. Tỉnh dậy Lăng Thiên nhanh chống chạy nhanh tới bệnh viện. Ở đây mọi người vẫn như thường ngày làm công việc của mình. Khi Lăng Thiên tới nơi thì viện trưởng bệnh viện vẫn chờ anh ở phòng làm việc của mình. Đó là chính là người nhận Lăng Thiên vào làm việc, vẫn duy trì là một ông lão ngưng không hề có nét nào là mệt mỏi của tuổi già. Thấy Lăng Thiên tới, ông chỉ vào một cái ghế.
Cậu tới trễ gần một tiếng đồng hồ rồi đó.
Ông nói với một vẻ mặt điềm nhiên, không vui không buồn càng không giống như một người đợi quá lâu mà tức giận. Như hết thảy không có chuyện nào là ông lão bực mình được cả.
Cả kinh với trình độ tu tâm dưỡng tính của ông lão viện trưởng nhưng Lăng Thiên cũng không hề coi đó là gì, với vẻ mặt áy náy anh xin lỗi.
Rất xin lỗi viện trưởng, hôm nay cháu ngủ quên, cháu không biết phải nói làm sao nữa, cháu chỉ mong viện trưởng tha lỗi.
Rất nhanh suy nghĩ của Lăng Thiên về ông viện trưởng liền xoay vèo 180 độ.
Ha ha.
Ông viện trưởng bật cười. Thay vào đó là một bộ dạng phật di lạc, vừa buồn cười vừa thấy ngộ ngộ. Ông viện trưởng nói ra một tràng hắn nghe cũng không biết phải làm sao với lão già này.
Tôi chưa từng thấy ai thoải mái như cậu đó nha, ngủ quên ngay ngày đầu đi làm. Có phải không? Hay là tối qua cạn hết tinh lực trên giường nên hôm nay không dậy nổi, thanh niên mà, tôi hiểu, tôi hiểu. Mà thôi, cũng chẳng sao cả, nếu cậu có tài cậu có quyền là như vậy, tôi không trách cậu, chỉ mong cậu thật sự có tài trên cả phương diện kia cả phương diện công việc, than ôi nhớ lại thời anh hùng nay còn đâu...... Hài!
Lăng Thiên cúng không nghĩ ông viện trưởng này trực tiếp như vậy nhưng anh lại thích cái phong cách trực tiếp này. Nhưng hình như ông ta đang nghĩ đi đâu thì phải, rõ ràng tối qua hắn ngủ rất sớm mà chả hiểu sao hôm nay lại dậy muộn đó chứ. Tuy nhiên hắn cũng chả nói nhiều. Mà ông viện trưởng lúc này lại làm cho hắn có cảm giác như hai người đàn ông nói chuyện với nha chú không phải ra vẻ cấp trên với hắn.
Thôi cũng không còn sớm nữa, tôi đưa cậu đi làm quen với công việc mới một chút nha. Ông viện trưởng vừa đi vừa nói với Lăng Thiên.
Lăng Thiên được cử tới khoa thần kinh. Cụ thể thì khoa thần kinh là một khoa thiếu người trầm trọng, ở đó nghe nói có một giáo sư nữ rất giỏi nhưng hầu như một tháng mới thấy một lần, có khi chả thấy bóng dáng đâu nên hắn bất đắc dĩ phải vào cái khoa này. Tuy nhiên hắn rất vui mừng vì nghe ông viện trưởng có nhắc tới khoa này có rất nhiều gái đẹp, tha hồ mà ngắm chân dài nha.
Đàn ông mà, thấy gái không ngắm mới là kẻ ngu. Hoa sinh ra để làm gì, hoa sinh ra để ngắm và để hái chứ còn làm gì nữa. Thằng nào trên đời nói mình không ngắm hoa, ngắm gái thì lăng thiên chỉ tin có Đường Tăng trong Tây Du Kí mà thôi
Trong đầu Lăng Thiên suy nghĩ là như thế và cũng rất mong gặp nữ giáo sư xinh đẹp của khoa có như lời đồn không.
Theo lão viện trưởng bước nhanh vào một khu nhà ba tầng mà theo lão nói đây là khu thần kinh. Trong bề ngoài thì cũng đạt tiêu chuẩn của một bệnh viện quốc tế nhưng không biết bên trong đội ngũ thì như thế nào. Theo hắn nghĩ chắc cũng tạm ổn, đây là bệnh viện lớn mà.
Chào mọi người, hôm nay tôi xin giới thiệu mọi người một người mới của bẹnh viện chúng ta, từ hôm nay hắn sẽ làm việc mọi người ở khu thành kinh này. Tôi hi vọng mọi người có thể hợp tác vui vẻ.
Ông viện trưởng lúc nào không còn bộ dáng ngả ngớn không đúng tuổi như khi nãy mà thay vào đó là một bộ dạng trần ổn, không giận mà uy như lúc hắn mới thấy lúc gặp đầu. Bất đắc dĩ Lăng Thiên đành phải đánh giá lại con người của ông chú viện trưởng nào, có vẻ ông chú này rất thân thiện với mọi người nhưng rất nghiêm túc khi làm việc thì phải. Và rõng ràng cái suy nghĩ này của hắn về ông rất nha liền bóc hơi.
Chưa kịp để cho hắn và mọi người định thần, ông ta chêm vào một câu mà hắn suýt ngẹn chết.
À, nhân tiện nhắc với mọi người tối hôm nay bệnh viện sẽ tổ chức chào đón người mới nên mọi người có thể ở lại tham gia, tất nhiên tiền sẽ được bệnh viện trên danh nghĩa thanh toán nhưng sẽ trừ dần vào lương của tiểu Thiên nên mọi người tối nay cứ an tâm mà quậy phá. Haha
Chưa đi làm mà bị trừ lương, còn mẹ nó đây là rõ ràng bóc lột giá trị thặng dư, bóc lột giá trị thặng dư mà.
Lăng Thiên lúc này ruột đau như cắt. Chao ôi đây mà bệnh viện lớn đó ư, con mẹ nó lão này quá bủn xỉn.
Như đồng tình với suy nghĩ của Lăng Thiên mọi người nhìn hắn với một con mắt đồng tình như cũng đã qua số phận như vậy.
Hài, khổ cho cậu! Chuẩn bị nai lưng trả nợ cho lão viện trưởng thân ái của chúng ta đi.
Một bác sĩ đi lên vỗ vỗ vai hắn. Và nhanh chống chạy ra ngoài như đang bị xã hội đen đòi nợ vậy.
Này, này thằng quỷ kia, cậu nói cái gì đó, tiền cậu liên hoan hai tháng trước cậu còn chưa trả xong cho tôi đó.
Ông viện trưởng lúc này hét vọng ra như sợ người ta xù nợ vậy.Rất nhanh ông viện trưởng cũng cần có công việc phải giải quyết nên rời đi. Lúc này chỉ còn hắn với mấy người nữa.
Một người đàn ông trung niên tầm 40, 45 tuổi đi lên chủ động bắt tay với hắn.
Xin chào. Tôi là trưởng khoa ở đây, rất hân hạnh được làm việc với cậu.
Vâng tôi cũng vậy. Lăng Thiên bước lên và bắt tay với ông ta.
.........
Ngày làm việc đầu tiên của Lăng Thiên cứ thế mà qua đi. Đến tối đúng như buổi sáng lão viện trưởng có nói, đúng thật là lão ta có tổ chức cho Lăng Thiên một buổi lễ chào đón thật. Nhưng xem ra ai cũng biểu hiện thương cảm cùng với đồng tình nhìn Lăng thiên khiến hắn nhớ lại lời nói của vị bác sĩ trẻ của buổi sáng khiến Lăng Thiên nỗi cả gia gà, Đến lúc về hắn mới hiểu sâu sắc câu nói " chuẩn bị bán máu trả nợ đi". Nhìn tờ hóa đơn trong tay mà lặng cả người. Bất giác Lăng Thiên chửi đổng.
"Mẹ kiếp......"
Tờ hóa đơn gi rõ ràng số tiền gần có hai chục triệu đồng, thêm vào đó còn có câu " số tiền này sẽ được trừ vào tiền lương hàng tháng".
Mới có đi làm một buổi mà mất toi hai tháng lương, công nhận lão viện trưởng chơi ác thiệt. Mà khiến Lăng Thiên bức mình không phải lí do mất hai tháng lương mà lí do lão viện trưởng cố tình âm mình, càng nghĩ Lăng Thiên càng thấy ngứa ngáy trong lòng.
Bất giác hắn chỉ cười khổ, rồi lắc hoàn thành công việc còn lại của ngày hôm nay rồi bắt đầu đi về căn hộ thân thương của mình mới thuê.

Chương mới hơn