Dịch Thiên

thuê nhà

Bất chợ đứa bé gái trong nhà chạy ra, nó ngước đôi mắt to tròn, cầm tay anh đung đưa và hỏi.


Chú ơi sao chú lại đứng đây, có phải chú tìm nhà trọ phải không ạ.


Anh không biết phải trả lời làm sao, nhìn xuống dưới mặt thì đúng là có một tờ giấy có ghi là cho thuê trọ thật. Thế rồi anh tự cười với chính mình, không phải mình không có chỗ nào đẻ đi đó thôi. Anh tự cười và trả lời cô bé nhỏ.



Ừ chú ở một mình đang muốn đi tìm một chỗ trọ ở vài đêm.




Khi nghe anh nói xong cô bé chạy thật nhanh vào nhà và kêu lên với bố mẹ cảu mình.


Mẹ, mẹ ơi có người tới thuê trọ nè mẹ, chú này phải nói là đẹp trai quá luôn.
Nghe câu đó xong anh không biết nên khóc hay nên cười nữa, mới có mấy tuổi đầu mà kêu như nó lớn lắm không bằng.


Bước theo cô bé vào nhà, Lăng Thiên thấy quang cảnh ngôi nhà này rất đẹp, mặc dù là nhà cấp bốn nhưng không thua kém bất cứ ngôi nhà hiện đại nào, chỉ khác là nó nhỏ hơn mà thôi. Nhưng với từng đó người thì sống trong ngôi nhà như thế này là đủ. Cần gì cái nhà to cho lắm để rồi tróng trải.


Chào anh, người đàn ông khoảng 30 tuổi bước tới, đưa tay ra và chào hỏi anh.
Vâng. Anh cũng bắt tay lại với anh ta.


Có phải anh đến để thuê nhà phải không. Chúng tôi cũng ít người nên còn dư một phòng định cho thuê để kiếm thêm thu nhập. về phần giá cả thì anh có thể xem phòng xong rồi chúng ta bàn bạc.


Được thôi, nhưng cho tôi hỏi là bây giờ tôi muốn ở liền có được không. Lăng Thiên hỏi ông chủ nhà

Được thôi, anh có thể chuyển tới ở liền cũng được. Người đàn ông nghi hoặc nhìn anh.


Lăng thiên cũng không nói gì nữa, anh theo người đàn ông đi xem nhà. Suốt chặng đường đi cô bé cứ quấn quýt chân anh nhảy qua nhảy lại trông rất là vui vẻ.


Ba người đi đến một góc nhà sau vườn, nó tọa lạc riêng một mình, nằm một góc giữa những cây trái quanh nhà. Có thể ở thành phố mà kiếm được một ngôi nhà này cũng là rất khó.


Ngôi nhà trước đây là một nhà kho, chúng tôi bây giờ tu sửa lại để cho thuê, anh có thể yên tâm.

Được.

Tôi thuê ngôi nhà này, làm ơn lấy hợp đồng cho tôi một năm. Nói rồi anh rút ví mình đưa cho ông chủ nhà một xấp tiền, anh cũng không để ý là bao nhiêu nữa.
Sau khi làm hết thủ tục thuê nhà và lấy chìa khóa xong

. Anh lại cất bước đi ra đường.

Bây giờ còn là quá sớm để anh ở nhà.

Lại tiếp tục lang thang trong quá trình tìm sự bình yên cho tâm hồn. Tìm sự cứu rỗi cho những tháng ngày trước kia, tìm lại thời niên khiếu trẻ thơ, tìm về nơi cội nguồn của cuộc sống. Để rồi ta thấy mình thanh thản hơn, nhẹ nhàng hơn và ta sẽ thấy sự tha thứ cho cuộc đời này, ta thấy được mình cho tương lai, cho ngày mai. Thấy được ánh bình minh nơi cuối con đường, ánh bình minh của ngày mới, ánh bình minh của hi vọng. Ánh bình minh đó sẽ chiếu xua tan đi mà đêm băng giá, đánh chìm bóng đêm lạnh lẽo, cô đơn lẻ loi sẽ không còn, và ta sẽ thấy hạnh phúc hơn, thấy được sự đáng giá cho sự kiên trì trước bóng tối, trước thử thách, trước sự khó khăn. Đôi lúc muốn bỏ cuộc nhưng để thấy được ánh bình minh này ta sẽ cố gắng.


Có thể anh sẽ không tìm hạnh phúc cho mình nhưng anh sẽ đi tìm sự cứu rỗi nơi sâu thẳm trong tâm hồn mình. Nhưng không phải để tìm thấy thứ đó mà anh từ bỏ đi con người thật của mình. Sống với bản chất mới là điều anh muốn.


Bước tới một quán cơm nhỏ ven đường.

Cũng như bao người, Lăng Thiên gọi một suất cơm gà chiên. Đang ngồi ăn thì có mấy tên côn đồ đến phá rối, đòi tiền bảo kê quán, anh cũng hơi bực mình, bây giờ xã hội đen sao quá lộ liễu quá vậy.

Thế rồi cũng mặc kệ chúng nó, anh cũng không phải hạng người hay nhiều chuyện.


Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, một thằng không ra gì trong số chúng nó xong tới chỗ anh.

Khi mà cái đùi sắt của nó định đánh vào cái bàn anh đang ngồi thì anh bực mình đạp cho nó một cái. Lập tức có thêm mấy thằng nữa xônglên, thế là một cuộc ẩu đã trên quy mô lớn đã xảy ra, một cuộc bị đánh không hề hoàn trả, mà điều đáng ngạc nhiên là anh lại đánh còn bọn chúng là chịu đòn, mặc dù chúng đâu có muốn.

Xa xa, tiếng còi cảnh sát lại vang lên. Khi chiếc xe đầu tiên dừng lại thì cũng là lúc tụi xã hội đen nằm la liệt trên đống đổ nát, không hề có kẻ nào nhúc nhích nổi, hai phần ba trong số cúng đã hôn mê. Dù anh ra tay đã có cân nhắc nặng nhẹ nhưng cũng là quá thừ cho cái tụi ăn không ngồi rồi suốt này gây chuyện như tụi nó.

Từ trên xe bước xuống, anh lại thấy một người mà anh mơi gặp cánh đây chưa đầy mấy tiếng đồng hồ. Anh cũng không biết phải nói do duyên phận hay là do xui xui xẻo nưa.

Chào cô, anh lên tiếng chào hỏi trước cho chắc ăn.


Thấy Lăng Thiên cô gái này có vẻ càng thêm bực bội, không thèm để ý tới anh cô cho hẳn người gô cổ anh lại và đưa mấy kẻ bị đánh về đồn.

Chả hiểu tại sao mình lại có duyên với sở cảnh sát thế này nữa, một ngày mà gặp cảnh sát đến hai lần, ôi cuộc đời thật là số khổ. Ngồi trong nhà lao anh tự than vãn bản thân mình.

Ngồi hết một buổi tối, cũng không có ai bảo lãnh anh ra tù thế nên anh tự trả tiền cho chính mình.

Bước ra khỏi sở cảnh sát thì cũng là lúc buổi trưa, chợt nhớ rằng mình chưa đi giao hoa, mặc dù cửa hàng hoa đã không còn, bất đắc dĩ, thế là anh tìm vào một quán hoa, gi địa chỉ người nhận rồi trả tiền.

Nghĩ đi nghĩ lại thì Lăng Thiên thấy rằng mình chắc cũng không còn mở của hàng hoa nữa nên anh đặt luôn giao hoa một năm cho cô luôn.

Xong xuôi tất cả, anh kiếm quán cơm ven đường ăn tạm rồi trở về. Về với cái nơi mà mới chỉ ngày hôm qua thôi nó mới thuộc về anh. Nó có vẽ lạ lẫm, xa lạ nhưng ở đó anh tìm thấy sự ấm cúng của gia đình, thứ mà đối với anh nó có vẽ xa lạ. Chính vì thế mà anh rất hâm mộ cô bé con chủ nhà, cô bé cười thật tươi cùng với bố mẹ mình ở trong sân.

Thấy anh, cô bé nhanh nhảu chạy tới, chú hôm nay dọn tới hả chú?

Ừ, hôm nay chú tới đây ở.

Mà bé tên gì?

Cháu tên Khả Ái, Hoàng Khả Ái. Tên cháu rất đẹp phải không chú. Vừa nói cô vừa chúm chím cười trong rất dễ thương. Thế chú tên gì? Hôm qua thấy chú mà cháu chưa kịp hỏi tên.


Chú ấy à, chú tên Lăng Thiên. Lăng Thiên vừa nói vừa mỉm cười với cô bé. Thế Khả Ái đáng yêu của chúng ta đang làm gì mà vui vậy?

Cháu hôm nay được mười điểm môn toán đó chú, bố mẹ cháu khi nãy còn khen cháu rất giỏi đó. Khả Ái nói với một giọng nói rất tự hào, đối với một cô bé ở một gia đình bình thường như cô thì được bố mẹ khen hay được điểm cao thì cô có thể cười tít mắt cả ngày.


Lăng Thiên cũng thấy vui lây.

Đây là lần đầu tiên anh vui với một việc cỏn con như thế. Và anh nhận ra rằng thú vui nó luôn ở quanh mình, chỉ là bạn có mở lòng ra để trải nghiệm hay không mà thôi.

Thế rồi từ đó Lăng Thiên quyết định cho mình là phải đi tìm công việc mới, có thể công nhân viên chức hay bảo vệ gì gì đó tiếp xúc với nhiều người sẽ là cho tâm hồn Lăng Thiên thanh thản hơn.

Suy nghĩ là làm, Lăng Thiên chào Khả Ái rồi bước nhanh vào phòng của mình tìm cái máy tính xách tay mà cả tháng nay chưa động tới rồi vào mạng tìm các công việc thích hợp với mình. Nhanh chống hành tá công việc hiện lên. Đó cũng là ưu điểm của thời đại công nghệ, chỉ cần ngồi một chỗ là tìm thấy thư mình cần. Tuy nhiên cần phải thận trọng để tránh lệ thuộc quá vào nó.