Trở về......

Dịch Thiên

Trở về......

Xuyên qua đoạn đường hầm dài chừng 1.5 km với nhiều trạm gác liên tục, chiếc xe dừng lại trước một tòa nhà cao tầng với khoảng 22 tầng, nhưng điều đặc biệt là nó không có bầu trời mà là được xây trong lòng đất.

Ồ! Có lẽ tôi hơi xem thường các vị rồi, tích hợp hình ảnh không gian năm chiều cùng với công nghệ bê tông mác cao xuyên núi. Xem ra các vụ cũng rất có tài đây.

Anh nói chuyện với một người đàn ông trung niên chừng 50 tuổi đang đứng trước mặt nơi chiếc xe vừa dừng, ông ta mặc quân hàm trung tướng, coi bộ ông này là chức to ở đây rồi.

Anh quá khen, chúng tôi vẫn là một nước nghèo mà, làm gì bằng công nghệ của các anh được.

Xem ra ông cũng biết kha khá về tôi đó nhỉ?

Nhưng mà cũng đúng thật, cụ thể xem chiếc xe đưa tôi đến đây là biết. Động cơ V8 khung gầm cao mà các người cải tạo thành chiếc xe chạy vừa chậm vừa xóc.

Công nhận thì cũng có điều cải tiến thật nhưng xem ra vẫn còn non lắm. Loại này ở chỗ tôi thì chỉ để làm bia ngắm bắn di động cho tụi lính mới vào nghề thôi.

Thế tôi nên gọi anh như thế nào?

Cứ gọi tôi là Lăng Thiên đi.

Hơn nữa tôi không thích người khác biết nhiều về tôi, ông nên cân nhắc người dưới của mình, đôi lúc tôi không khách sáo đâu, chớ nên chọc tôi
.
Mà thôi không nhắc tới mấy chuyện đó nữa, hôm nay các ông tìm tôi có việc gì, tôi thông báo trước là tôi về đây nghỉ ngơi, các ông có việc gì cứ nói thẳng, đừng làm phiền tôi.

Thì nãy giờ anh toàn nói chứ chúng tôi đã nói câu nào đâu.

Cô trung tá nãy giờ nghe anh nói rất bực mình nên đứng lên nói một câu. Đối với cô anh giàu mặc xác anh, làm bộ như anh có nhiều tiền là có quyền chê người khác nghèo không bằng.

Nghe vậy, anh bất chợt nhíu mày.

Thấy vậy ông trung tướng lên tiếng can ngăn.

Xin lỗi, cô ấy còn trẻ, nhiệt huyết ấy mà.
Xin tự giới thiệu tôi tên là Trần Văn, anh cứ gọi tôi là anh Văn cũng được, hai tháng nay nói thật từ khi anh tới đây chúng tôi đã đặc biệt theo dõi anh, về mục đích cụ thể anh về nước thì nói thật chúng tôi cũng không biết có thật như lời anh nói hay không.

Tôi chỉ muốn nói rằng nếu anh muốn về đây tham quan nghỉ ngơi hay du lịch gì đó thì chúng tôi rất vui mừng được đón tiếp anh. Chúng tôi sẽ giảm thiểu các mối trật tự nơi anh ở nhất có thể. Còn về vấn đề anh xung đột với các thế lực ngầm nước khác thì có thể nói là chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. Nhưng nếu anh về nước với mục đích xấu, ý đồ phá hoại hay tạo nên nội chiến cho chúng tôi thì nói thật. Dù biết lực lượng chúng tôi không thể ngăn cản anh phá hoại nhưng chúng tôi sẽ dóc hết sức để phản kháng.


Nói đến đây, ông vẫn thấy trên khuôn mặt của anh là một vẻ tươi cười, cũng không hiểu tại sao ông có cảm giác tin tưởng anh lần này về nước mình chỉ là nghỉ ngơi thật.

Nhưng ông vẫn lo, một phần dù không biết có đúng sự thật về sức mạnh của anh hay không, hay là anh không như lời đồn về sức mạnh đó thì cũng chưa có ai nơi trước được điều gì.

Có điều anh về nước sẽ kéo theo một đống rắc rối theo về, nào là các phần tử cực đoan cũng theo anh tới, hay là các công tình sẽ bị phá hoại như thế nào khi trong một đất nước cấm sử dụng súng này phát sinh giao diện bằng súng. Rồi tâm lý người dân sẽ ra sao nếu sự thật đấy xả ra. Có thể anh về đây cũng là một thách thức đồng thời cũng là một cơ hội cho đất nước mình. Thách thức thì không cần nói cũng phải biết, nó có thể vượt xa tầm tưởng tượng của mọi người. Còn về cơ hội thì nếu làm tốt quan hệ với anh thì có thể có chỗ đứng trên trường quốc tế, với lại số kĩ thuật khoa học, công nghệ vượt trước thời đại mà anh sở hữu hiện nay cũng đủ làm cho một số nước lớn đỏ mắt, huống chi ở đất nước này khoa học vẫn còn rất là kém so với các nước khác. Với lại nghe nói đâu anh còn là chuyên gia về quân sự và sở hữu một đội quân mà bất kì các nước nào trên thế giới cũng khó có thể ngăn cản, chỉ cần anh cho một người về nước thôi cũng đủ để làm tăng trình độ quân sự nước mình lên một mảng lớn rồi.


Như tôi đã nói đó thôi, tôi về nước chỉ để là nghỉ ngơi, còn mà nói nếu tôi muốn các ông không biết tôi về thì liệu các ông có tìm được tôi không, với lại cỡ như tôi muốn gây nên chiến tranh ở đất nước này thì các ông có mà ngăn cả được.


Hơn nữa ông yên tâm đi, với hai năm trước đây thì có thể ông không nghe được những câu nói như bây giờ đâu.

Không có vấn đề gì nữa chứ, tôi muốn về rồi.

Đôi lúc đối với anh người khác có tin hay không cũng không cũng không quan trọng cho lắm, từ nhỏ anh không cần người nào tin mình cả, chỉ biết mục đích của mình là cái gì. Thế là đủ với anh rồi.

Ông trung tướng này coi bộ cũng biết một số thông tin về anh nên cũng không nói nhiều. ông lựa chọn câu trả lời của anh cho chuyến đi này và ông cũng có câu trả lời cần tìm rồi. ông mỉm cười.

Rất vui được đón tiếp anh ở lần sau, tôi tin ở câu trả lời của anh, anh có thể đi. Để tôi cho người đưa anh về. Nói rồi ông quay ra sau lưng của mình nói với cô gái đã đưa anh tới đây.


Hải Lăng cô đưa anh đây về.


Vâng! Thủ Trưởng. Cô gái đứng nghiêm ra dáng đúng một người quân nhân trong rất thuần thục.


Ok. Lần này là tôi muốn thông báo với các ông một tiếng, lần sau các ông chớ có mà làm phiền tôi.

Lăng Thiên lại được đưa về theo con đường khi đã tới đây.