Hai người giám sát....

Dịch Thiên

Hai người giám sát....

Chỉ biết cười khổ khi nghe mấy tên cảnh sát nói vậy

Thực sự hắn cũng không biết phải làm sao nữa đang định đi thì sau lưng xuất hiện hai người, hai người này chính là hai người theo dõi từ khi Lăng Thiên trở về nước đến bây giờ.

Thấy hai người này Lăng Thiên không hề ngạc nhiên chút nào, dường như đã biết từ lâu vậy.

Anh cười hỏi, thấy bộ dạng cười cợt nhả của anh tựa như không lien quan đến mình vậy người đàn ông hỏi.

Tại sao anh thấy chúng tôi mà cười.

Bộ dạng anh ta rất bực mình, tại sao mà hắn về nước cơ chứ, hơn nữa chỉ có mấy tháng mà khuấy tất cả nơi đây lộn lên cả,
không biết anh ta là sao chổi hay sao mà chổ nào hắn ta tới là y chang có chuyện.

Lăng Thiên cũng không thèm để ý đến thái độ của người đàn ông, cười hỏi

Tôi còn tưởng hai người vẫn không ra chứ, thấy hai người đi làm đặc công cho nước các vị sao mà kém thế, theo dõi một bình dân như tôi mà cũng không xong. hơn nữa theo tôi đoán thì có phải mấy người phụ trách an toàn cho tôi phải không?
Đặc biệt là dọn dẹp phiền phức cho tôi mà.

Sao mà tôi thấy phiền phức cứ tăng không giảm nhỉ?

Thật mất mặt quá đi mà.

Anh mà được xem là một bình dân ư, tôi thấy anh là một sao chổi thì có, lời đồn về anh thật không sai mà.Chúng tôi thật sự là phải đảm bảo an toàn cho anh thật, nhưng anh thấy mình cần bảo vệ hả. Anh không đi gây phiền phức cho chúng tôi là may lắm rồi.

Cô gái vừa cười vừa nói, bộ dạng như hai người quen biết từ rất lâu rồi.

À mà tôi quen hai người à?

Anh hỏi như vậy làm hai người nhìn nhau cười khổ.

Không phải anh vừa nhận thức đó thôi, chúng tôi theo dõi anh từ khi về nước đến bây giờ.

Người đàn ông bực mình nói.

Nhưng tôi đâu có biết hai vị đâu.

Vậy thì chúng tôi tự giới thiệu vậy.

cô gái nói, bộ dạng cười nói của cô lập tức biến mất, xen vào đó là dáng vẻ nghiêm túc, tỏa lên khí thế nghiêm nghị của một quân nhân.

Xin tự giới thiệu. Tôi là Nguyễn Hải Lăng, chức vụ trung tá, đơn vị Cục An Ninh Quốc Gia, đội phòng chống khủng bố đặc biệt nguy hiểm.

Còn anh ta thì sao?

Anh ấy là Phạm Thiên Trường, chức vụ thiếu tá, cùng đơn vị với tôi.

À xem ra là cấp dưới của cô. Xem ra tôi xem thường hai vị rồi, cử cả chức tá tới đây chỉ để giám sát tôi luôn.

Vẫn bị anh phát hiện đó thôi.

Quá khen.

Lăng Thiên thầm nghĩ. Trò mèo của hai người mà tôi không thấy ra thì chắc tôi sớm đi ngắm gà khỏa thân lâu rồi.

Nhưng không dừng lại ở đó, hắn hỏi.

Vậy tại sao hôm nay hai vị lại lộ diện vậy, hơn nữa còn nói cả chức danh lẫn đơn vị.

Chặc chặc! Đội phòng chống khủng bố đặc biệt nguy hiểm, xem ra các vị xem trọng tôi quá, thật vinh hận thật vinh hạnh a. Mà tại sao lại chống khủng bố. tôi đâu có khủng bố ai bao giờ đâu.

Xem ra anh không có vẻ như lờ đồn nhỉ?

ồ! nói xem bên ngoài đồn tôi thế nào, ác ma sát thần hay ma quỷ…

anh tò mò hỏi.

Cái đó xem ra anh nên mình tự tìm hiểu thì hơn, tôi thì thấy anh làm một tai tinh thì hơn. Không biết tôi nên gọi anh là gì đây nhỉ 49, Lăng Thiên, Death hay là Kayle…

Xem ra các vị biết nhiều về tôi đó nhỉ. Tên thì cũng chỉ để gọi thôi, có cũng được mà ko có cũng chả sao, thực chất tôi đâu biết tên mình là gì đâu. Nhưng bây giờ tôi muốn sống yên bình, hay là cứ gọi tôi là Lăng Thiên đi.

Anh vừa nói vừa thở dài, chẳng ai biết anh thở dài vì cái gì, nhưng nay cả anh đôi lúc anh cũng hiểu không ra, là mình may mắn hay là mình xui xẻo nữa, đôi lúc ngay cả anh cũng không hiểu nổi chính mình, chỉ là khát vọng sống theo bản năng trong người anh quá mãnh liệt. có thể do cuộc sống của anh đã trải qua những cái mà ngay cả cái chết cũng không thể bằng. Thật ra một con người muốn sống bình thường mới khó, chứ sống mà suốt ngày trong cảnh chết chóc như anh thì quá dễ, ai biết hôm nay ra khỏi nhà có về được hay không, người may mắn còn có xác mà quay về cố hương, có người ngay cả mảnh xác cũng tìm không ra, đôi lúc nơi mồ chôn chỉ là nắm cát mà thôi.

Thời gian dài dằng dẵng, ai biết được rằng mình ở chỗ nào của hạt cát thời gian, có khi cũng chỉ là thoáng qua trong vũ trụ bao la này mà thôi.

Vậy hai người tới tìm tôi làm gì, tôi là một công dân tốt, gương mẫu đó nha.

Anh hỏi với một giọng điệu không thể nào hồn nhiên hơn được nữa.

Chúng tôi không biết, tôi chỉ nhận nhiệm vụ mời anh đi gặp thủ trưởng của chúng tôi mà thôi.

Thôi thì đành đi vậy. dù sao về nước rồi thì cũng có một số việc không thể tự mình giải quyết, có người giúp dại gì không nhận.

Ba người ngồi trên chiếc xe trong cũng ra dáng xe quân dụng nhưng anh lại bĩu môi. Bữa sau làm ơn sắm chiếc xe mới hơn có được không, xe gì mà xóc vậy chứ.

Xin lỗi, đất nước chúng tôi có lọai xe này là tốt lắm rồi, mong anh thông cảm cho.

Ài, đúng thật là, ngay cả một chiếc xe cho ra hồn cũng không có sao, dù sao tôi cũng là nhân vật lớn mà, anh vừa nói vừa cười, câu nói của anh giống như đùa nhưng đây là sự thật.

Xe chạy ra ngoại ô thành phố chừng tiếng rưỡi đồng hồ thì đi vào một vùng đồi núi nhỏ, nhìn thì thấy rất bình thường và phía trước là đường cùng. không còn đường đi. Đó chỉ có một vách núi dựng thẳng đứng nhưng chiếc xe của ba người bắt đầu đi xuyên qua núi và chạy vào một đường hầm đổ dưới lòng đất có vẻ rất chắc chắn.