ở quán cà phê không biết tên

Dịch Thiên

ở quán cà phê không biết tên

Cô và anh cùng nhau đi tới quán cà phê gần đó. Hai người ngồi đối diện nhau trong một quán nhỏ ven đường, ở đây mọi thứ trong quán như trong chuyện cổ tích, cô dường như quen thuộc với quán này và tổ vẻ rất thích thú, có vẻ như cô rất muốn đến đây và lí do cô mời anh đi cùng thì hình như cũng chỉ là cái cớ mà thôi.
Cô hình như rất thích nơi này nhỉ?
Đâu có, tôi….tôi chỉ thấy tiện đường mà thôi!
Cô trả lời câu hỏi của anh bằng giọng điệu ấp úng, khuôn mặt bắt đầu đỏ ửng, cô cúi đầu xuống dường như không muốn thừa nhận.
Thấy cô vậy, anh cũng không hỏi nữa, qua biểu hiện của cô anh biết cô rất thích tới đây nhưng do ngại nên cô muốn rủ anh đến đây, thật bất ngờ, một con người như cô lại có tính cách như vậy.
Thế chúng ta cũng được xem như quen biết rồi nhưng cô chưa hề cho tôi biết tên nhỉ.
À, tên của tôi là Lê Thị Thùy Dương. Mà không phải anh biết tên tôi rồi đó thôi, hôm bữa tôi còn nhớ anh tặng hoa và bảo nó giống với tên tôi mà.
À, thật ra thì hôm đó tôi có xem giấy tờ của cô, nhưng tôi vẫn muốn cô tự giới thiệu tên của cô cho tôi.
Thùy Dương, một cái tên rất đẹp. mặt trời chói chang nhưng không xa lạ, ngược lại còn cho người ta cảm giác gần gũi, thân thuộc, nhẹ nhàng.
Anh quá khen,
Cô trả lời anh bằng giộng điệu khách sáo.
Vậy anh tên gì.
Tôi tên Lăng Thiên.
Hình như tôi nhớ không lầm thì hình như ở nước ta làm gì có cái họ nào là họ lăng.
Tên đó là do tôi tự đặt, tên thì dù sao cũng như nhau cả mà thôi, cách để người ta gọi nhau mà thôi, sở dĩ con người sinh ra đâu có tên, chỉ là cha mẹ đặt cho mà có, tôi không biết cha mẹ mình là ai. Thế nên tôi tự đặt cho mình.
ở nước ngoài người ta còn gọi cho tôi với rất nhiều cái tên nữa kìa. Nhưng có sao đâu.
Xin lỗi tôi không biết anh không có cha mẹ, tôi hình như đã là sai điều gì rồi phải không?
Cô hỏi nhỏ bằng giộng điệu áy náy.
Không sao, tôi quen rồi, đối với tôi có thể vì không có cha mẹ từ nhỏ nên tôi cũng biết ra một số điều. Nhưng đôi lúc biết nhiều quá lại mệt, có một số thứ biết nhiều thì chính là cái tội.
Cái này thì tôi hiểu, đôi lúc không phải ai biết nhiều cũng sống tốt.
Bây giờ thì hai người dường như có cùng một vấn đề để suy nghĩ. Cả hai người cùng trầm lặng, mỗi người đều có câu chuyện của riêng mình. Bất chợt không khí trở nên yên tĩnh. Rồi đột nhiên anh thở dài, cái thở dài của anh dừng như làm cả hai tỉnh giấc ra khỏi thế giới của riêng mình.
Cô bất giác hỏi lên
Sao anh lại thở dài vậy, mà hình như ban nãy tôi nghe thấy anh từng ở nước ngoài, sao bây giờ lại về nước làm nghề bán hoa vậy.
À, có vẻ như tôi đã mệt mỏi rồi cần nghỉ ngơi nên không muốn ở nươc ngoài nữa, muốn trở về sống cuộc đời bình yên như bao người, không tranh chấp, đấu đá nữa. Thực sự tôi quá mệt rồi, nước ngoài tôi đã sống đến tận 20 năm rồi.
Anh nói bằng giộng điệu chậm rãi, giống như bây giờ anh thật sự mệt mỏi vậy. mà cái mệt của anh không phải đến từ thể xác mà đến từ tinh thần
Anh bao nhiêu tuổi rồi mà sao tôi thấy anh nói chuyện giống như anh đã trải qua hết tất cả cuộc đời rồi vậy?
Tôi 25 tuổi rồi, có thể ở lứa tuổi như tôi một số người vẫn đang sống trong sự đùm bọc của gia đình, mẹ cha, người thân, bạn bè. Nhưng tôi từ nhỏ đã không có những thứ xa xỉ đó, đối với tôi những thứ đó chỉ là ước mơ khi còn bé mà thôi.
Câu trả lời của anh khiến cô phải bùi ngùi suy nghĩ.
ở nước ngoài anh đã phải trải qua những gì mà bây giờ tâm hồn anh như chai sạn với cuộc sống này vậy. mà quả thực nếu anh đã sống 20 năm ở nước ngoài thì khi đó anh mới có 5 tuổi. một đứa bé 5 tuổi đã phải như thế nào để có thể sống sót ở đất khách quê người, nơi mà con người ta dường như không quan tâm đến những kẻ đến từ nước khác như anh.
Anh quá vất vả rồi.
Cô nói như muốn an ủi anh vậy.
Như không muốn nói tiếp vấn đề của mình. Lăng Thiên hỏi cô
À mà cô thích hoa gì vậy, tôi cũng không biết cô thích hoa gì để đưa đến.
Tôi thích nhiều loại hoa lắm, nhưng từ bữa sau anh không cần tặng hoa nữa đâu. Số tiền mà bữa trươc tôi đưa cũng không cần trả lại đâu.
Làm thế sao được, tôi cũng đâu phải thiếu tiền, nếu cô không muốn tặng hoa nữa thì tôi sẽ gửi tiền lại cho cô.
Ý tôi không phải thế, tuy là tôi thích hoa thật nhưng ngày nào cũng phiền anh mang hoa tới nhà làm tôi ngại, với lại có khi tôi không ở nhà, tôi thường xuyên ở lại nơi làm việc, có khi còn đi ra nước ngoài công tác nên anh đem hoa tới mà không có ai cũng lãng phí.
Vậy hay là tôi đem hoa tới chỗ làm cho cô nhé.
Như thế cũng không được, chỗ tôi làm đòi hỏi bảo mật, người lạ không thể nào vào được, thôi thì lát tôi để lại số điện thoại cho anh, khi nào anh đi thì điện thoại cho tôi một tiếng.
Hai người nói chuyện với nhau một thời gian thì cũng là lúc điện thoại anh vang lên. Thì ra có người đặt hoa mà cửa hàng không có một ai nên người ta gọi đến.