C22. Theo Dấu (3)

Dị Thực

C22. Theo Dấu (3)

C22. Theo Dấu (3)

Sự xuất hiện của Thanh Dương làm Trần Hoàng Long có chút hoảng hốt, thế nhưng rất nhanh hắn đã lấy lại bình tĩnh. Thời buổi này ai mà chả có chút sức mạnh siêu nhiên, có gì lạ lẫm đâu. Hắn cảm thấy không việc gì phải sợ, thân phận Hero cho hắn niềm tin tên quái nhân này sẽ cho chút mặt mũi và không dám ra tay với hắn.

"Hù dọa ai vậy chứ? Mày tưởng tao sợ sao? Có ngon thì bước vào đây, thứ dẻ rách. Tao là Trần Hoàng Long, một vị Hero anh dũng, hành vi giết người man rợ này của mày đã bị tao vạch trần. Còn không mau dơ tay chịu trói, có tin hay không chỉ cần một cuộc điện thoại, hàng trăm hàng ngàn Hero sẽ đến đây tiêu diệt mày".

Trần Hoàng Long đang đánh cược Thanh Dương không dám liều lĩnh, hắn thậm chí đã nghỉ đến kịch bản khi Thanh Dương bỏ chạy, hắn sẽ trở thành một vị anh hùng cố sức ngăn cản cái ác nhưng không thành công. Chiến tích của hắn sẽ được đưa lên các mặt báo như một người đầu tiên đối mặt với tên sát nhân cuồng mà vẫn sống sót.

Hắn sẽ có được danh tiếng và quyền lực bản thân mong muốn. Nghĩ đến viễn cảnh tươi sáng đó, khóe miệng hắn không kềm được mà nhếch lên thành một nụ cười.

Thanh Dương có chút bất ngờ vì sự tự tin đến quá đáng của tên này, đây cũng là lần đầu tiên hắn được tiếp xúc với một người thức tỉnh. Ánh mắt hắn lóe lên sự thích thú, ra sức săm soi thành quả mà hắn tạo ra. Cuối cùng cả hắn lẫn Ed đều phải gật gù công nhận với nhau.

"Món đồ chơi này nhìn có vẻ... rất ngon miệng".

Hắn muốn nếm thử cái món hàng cao cấp này, như một con lợn được nhồi cám, con gà được bón cơm. Lũ ngốc được hắn khuyến khích hấp thu thiên khí chẳng khác gì món gan ngỗng thơm ngon trong nhà hàng Pháp. Nghĩ đến từ thớ thịt đều được tẩm ướp qua thiên khí, đậm vị và thơm lừng. Hắn không kềm được mà nước bọt trào dâng, hắn muốn ăn, thứ lắm miệng và nhìn có vẻ ngu si này chính là bữa tối linh đình đáng chờ mong.

Như cảm thấy được sự khác thường của Thanh Dương, Trần Hoàng Long nhẹ bước lùi về sau, đôi mắt thèm khát đó không có vẻ gì là sẽ sợ và bỏ đi.

"Đại ca à, em đùa thôi. Chúng ta là người đồng đạo mà, em... em nhường cô gái này cho anh đấy, anh cứ tự nhiên. Em đi zề trước nha anh, má em đợi ba em đón".

Thanh Dương lập tức lao lên, thân ảnh hắn mờ đi trông thấy và đến khi Hoàng Long nhận ra sự khác biệt thì Thanh Dương đã xuất hiện ngay sau lưng hắn, bàn tay nhẹ vuốt ve lấy gò má, giọng nỉ non.

"Đi đâu vội quá vậy anh bạn, ở lại dùng bữa tối đã chứ? Thực đơn chính tối nay gồm có... ngươi".

Trần Hoàng Long vận hết sức bình sinh vùng ra khỏi đó, hắn cảm thấy được sự chênh lệch đến tuyệt vọng của cả hai. Mọi cố gắng chống trả đều sẽ là vô dụng, hắn truyền tất cả thiên khí vào chân, vừa chạy vừa cố gắng cầu nguyện. Hắn lúc này chỉ ước gì mình có bốn cái chân, tốc độ đáng tự hào của hắn giờ đây lộ ra phá lệ chậm chạp.

Được một lúc, hắn quay đầu nhìn lại. Thật đáng mừng, tên đó đã không còn thấy bóng dáng nữa, một niềm vui như vỡ bờ trào dâng trong hắn.

"Hahahaha, ta sống rồi, cmn đáng sợ thực sự. Tưởng thể nào, hóa ra cũng thường thôi. Ta thế nhưng từng đạt giải nhất cuộc thi chạy cấp thị xã đó. Hahahah".

Nụ cười khoái trá của hắn như cứng lại, khi vừa quay đầu về lại, một cảnh tượng làm hắn khóc không thành tiếng, môi lắp bắp từng chữ.

"Làm... làm thế nào mà?"

Ngày phía trước, một bóng hình quen thuộc đang đứng đó, thân thể nhỏ bé như chắn lấy mọi lối đi. Hắn cứ thế dang rộng đôi tay, môi nở nụ cười chờ đón hắn. Như một người cha chờ những đứa con, nụ cười hòa ái cũng đôi tay đó làm hắn rùng mình.

Giây phút ấy đầu óc Long thanh tỉnh lạ thường, khóe miệng nở ra một nụ cười bí ẩn, hắn đã không còn đường lùi. Hắn muốn sử dụng tuyệt chiêu cuối cùng trong 35 thế võ, chiêu thức lúc nào cũng hạ gục được đối phương. Đánh thẳng vào hạ bộ.

Nghĩ là làm, hắn ngay lập tức giảm tốc độ, thuận thế hắn nhẹ khom lưng chân quỳ sụp xuống. Mắt nhìn thẳng, khuôn mặt ngẩng cao, đôi tay dang rộng, mở miệng hét lớn:

"Anh bạn à, tôi có thể..."

Đáng tiếc chờ đợi hắn cùng không phải là điều mong chờ. Đầu hắn được cất cao lên hết mức có thể và đến khi nó chạm đất hắn mới nhận ra được là hóa ra tin đồn người ta vẫn có thể suy nghĩ dù đầu lìa khỏi xác là có thật.

Thanh Dương khịt mũi, bức xúc lên tiếng.

"Nghĩ cái quái gì vậy, Emi Fukada làm vậy chưa chắc ta đã đồng ý. Ngươi nghĩ ta không biết ngươi muốn cái gì hay sao? Phi, thô thiển, ta thèm thịt ngươi đã đành rồi, ngươi thế mà lại dám thèm người ta? Không phải cứ đẹp trai là dễ dãi đâu, kiếp sau soi gương trước rồi hay hành động nha thằng khốn".

Sự vô liêm sỉ của Hoàng Long làm hắn cảm thấy bực mình. Hắn sợ trong gen tên này có dòng máu lạ, món ăn thơm ngon bỗng nhiên trở nên đáng ghét đến không muốn hạ miệng.

"Kid, đừng, ta sợ. Đừng ăn hắn, chúng ta là nhất thể đó, ngươi mà biến đổi thì ta lãnh đủ đó. Đừng vì miếng thịt thơm mà bỏ qua toàn thế giới mỹ nữ, đời vẫn còn dài, kiềm chế đi man".

Tên chẳng ra gì Ed này lại càng làm Thanh Dương bực mình tợn. Nói cái quỷ gì vậy chứ? Mà nghe qua cũng thật đáng sợ. Hắn ghét bỏ nhìn sang thi thể của Hoàng Long, nén giận đưa chân đá văng ra một bên. Thứ dơ bẩn đừng hòng làm ta sa đọa.

Trong đêm tối cô đơn đó, hắn đánh chấp nhận tay không mà về. Tuy đói nhưng vinh quang, mất món này có thể ăn món khác, nhưng có những thứ đã mất đi rồi thì hối hận cũng không kịp.

Nhưng mà vẫn đói ( ̄﹃ ̄), haizz.

9h10p đêm, trước cổng tiểu khu. Một chàng thanh niên trẻ cứ sốt ruột đi qua đi lại. Đã quá giờ hẹn nhưng hắn vẫn không thể liên hệ được với bạn gái mình.

Chẳng hiểu vì sao, lòng hắn bồn chồn đến lạ. Như có tâm linh tương thông, khi người yêu gặp nạn, tim hắn cũng như hẫng đi một nhịp.

"Chú, cho con vào đi chú, con là người yêu của Thủy mà chú. Chú biết con mà chú, con liên lạc với em ấy mãi không được con lo quá chú".

Nghe hắn năn nỉ mãi cũng bùi tai, chú bảo vệ cũng nhượng bộ.

"Mày là bồ con Thủy thì tao biết nhưng mà giờ trễ rồi, khu này là khu biệt lập, cho bay dô mày làm ồn người ta đuổi cổ tao sao con".

"Thôi như vầy đi, tao với mày dô, đi đứng nhẹ nhàng thôi. Nhìn mày cũng hiền lành chân thật, thôi dô với tao".

Hai chú cháu cứ thế tiến lên, trong đêm tối tĩnh mịch ấy, họ đã không những tìm được Thủy mà còn được quyền làm đám tang cho cô. Cô gái tuổi độ đôi mươi được tìm thấy bên đường, gương mặt xinh xắn đã mãi mãi không thể nở một nụ cười nào nữa.

"Khônggg, Thủyyy... ai, ai đã làm việc này, aaaa", tiếng kêu ai oán đến đau lòng. Phương cứ thế ôm lấy người yêu mình, nước mắt chảy ra không dứt, trong giây phút đó trái tim anh như ào ào vỡ vụn. Một thứ gì đó như đang dần thức tỉnh trong Phương, hắc khí nổi lên, phong vân vần vũ, một con quỷ báo thù đã được sản sinh.