26. Nhập Hố

Dị Thực

26. Nhập Hố

26. Nhập Hố

Nhân sinh thật nhiều điều bất ngờ, ai ngờ được người chỉ vài phút trước vẫn còn đang ôm tâm lý quyết tử cũng phải đưa Thanh Dương ra trước pháp luật, giờ đây lại đang cúi gằm mặt cầu mong hắn tha thứ.

Mỗi người sinh ra đều sở hữu 3 tấc lưỡi, chỉ cần biến cách uốn lượn thì ngươi có thể BJ... nhầm, ngươi có thể định hướng suy nghĩ của người khác và dẫn người đó xoay vòng vòng như một món đồ chơi trong tay mình.

My bây giờ trong mắt hắn chính là một món đồ chơi. Hắn chỉ đang cố tận hưởng sự vui vẻ mà món đồ này mang lại, nó cũng có thể trở thành điểm mấu chốt trong kế hoạch của hắn.

"Cô còn gì muốn hỏi nữa không? Nếu không mời ra ngoài cho, tôi còn cần nghiên cứu".

My ngập ngừng ấp úng, mặt cô đỏ lên vì ngượng, nét hung hãn ban nãy biến đi đâu mất.

"Cái đó, thật xin lỗi. Tôi có thể làm gì để giúp đỡ cho anh không? Thật sự cảm ơn những gì anh đã làm".

My cúi người sâu 90 độ, thái độ thành khẩn đến cùng cực. Cô đang chờ mong những lời trách mắng, cô chỉ muốn góp một phần sức lực cho Dương để vơi đi phần nào sự tự trách trong lòng.

Ed: Kìa, người ta xin lỗi kìa friend:))

Dương: Xời, nhờn. Tao mà đã ra tay thì thứ nào chịu nổi.

Ed: Giúp được gì không kìa? Kêu cô ta nhảy vào nồi làm bữa tối đi. Ngon thế này không ăn hơi phí.

Dương: Thôi, tao sợ nghiện lắm. Để tao lo vụ này.

Thanh Dương khẽ hắng giọng, đầu nhấc cao và tạo ra cái nét mà hắn cho là đẹp trai cao thương nhất.

"Tôi làm tất cả không phải vì lời cảm ơn này của cô. Nhưng dù sao cũng rất cảm ơn, ít nhất vẫn có người ghi nhớ những thứ tôi làm. Đáng tiếc là cô cũng không giúp ích gì được đâu. Chẳng lẻ cô có thể đi khắp nới và nói người bị ác ý đồn đoán là sát nhân hàng loạt lại chính là chúa cứu thế hay sao? Ai mà tin được cô? Cô sẽ nói được bao lâu trước khi bị cao tầng bịt miệng?"

Thanh Dương thoáng ngừng lại đưa tay lên lau khóe mắt, cảm giác như đang cố che đi dòng lệ đang dần rơi xuống.

"Còn trực tiếp giúp tôi nghiên cứu thì cô thực sự đủ khả năng hay sao? Cô có sẵn sàng trở thành kẻ điên bị xã hội lên án và cảnh sát truy lùng hay không? Cô tốt hơn hết là nên đi ra khỏi đây, hãy giữ tất cả ở nơi đáy lòng, lời cảm ơn của cô là động lực tốt nhất cho tôi tiến lên".

Hắn cứ thế quay người lại, bóng lưng trải dài trong ánh nắng tạo cho người ta cảm giác như đang nhìn một vĩ nhân.

My đã thôi không còn suy nghĩ thứ mình ăn là gì nữa. Cô cảm thấy người này mới là tấm gương mà mình luôn muốn soi vào để noi theo. Thời đại đã thay đổi, con người đang đứng trước mối nguy chưa từng có. Khác với đám người chỉ mãi tính toán thiệt hơn, tìm đủ mọi cách thâu tóm quyền lực vào tay mình. Người đàn ông này mới thực sự là người suy nghĩ cho tương lai con nhân loại, chịu đựng mọi thứ để đảm bảo tương lai cho con người.

My cứ ngập ngừng mãi, cánh tay hết đưa lên lại thả xuống, môi mấp máy muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi.

Cô cứ thế thần người ra đứng đó cả 15p, đôi chân mỏi nhừ cả ra nhưng vẫn không có ý định bước đi. Cô sợ nếu bỏ qua lần này, cô sẽ phải hối hận, biết đâu chỉ nay mai thôi người đàn ông này đã bị giết để bảo toàn lợi ích cho một nhóm người nào đó.

Khác với My, Thanh Dương cũng không có nhiều kiên nhẫn đến thế. Trời trưa thật cmn nắng, hắn cứ thế đứng mặt hướng bầu trời gần 20p rồi mà con mồi vẫn chưa cất tiếng. Nét đẹp trai ngầu lòi biến đi đâu mất chỉ còn lại ánh mắt tóe lửa và bờ môi khô. Hắn thật muốn bỏ qua kế hoạch mà làm thịt luôn con hàng này.

"Cô thực sự không cần suy nghĩ quá nhiều về tôi. Tôi chỉ là cái bóng của thời đại, ẩn sau sự hào nhoáng vinh quang của tất cả những con người ngoài kia. Nếu cô thực sự muốn giúp hãy đem tài liệu này về giao cho cấp trên mà cô tin tưởng, tôi muốn có ai đó tiếp tục nếu tôi xảy ra chuyện".

Vừa nói hắn vừa tiến đến ngăn tủ nơi bàn học, lục tìm một lúc sau đó lấy ra một xấp tài liệu nhỏ nhét nó vào tay My. Tiếp đó như không còn kiên nhẫn, hắn chỉ tay ra cửa ra hiệu tiễn khách.

My chần chờ bước đi, cô tự hứa với lòng sẽ không làm người đàn ông này thất vọng. Bỏ qua tất cả những định kiến, dẹp hết những điều mà cô đã từng nghĩ về Dương. Trong giờ phút này nó đã không còn là quan trọng, Dương lúc này trong mắt cô tỏa sáng như một vị thần, suốt cuộc đời này cô cũng sẽ không quên được bóng lưng đó, thân hình gầy gò nhưng che chắn cho cả non sông.

Cánh cửa phòng khép lại, My vẫn cứ chần chờ mãi không chịu bước đi. Cô như mong chờ một phép lạ nào đó.

Trời không phụ người có lòng, cánh cửa lại mở ra, Dương khẽ ló đầu qua khe cửa, khuôn mặt tiện hề hề làm My thấy chột dạ. Quả nhiên, Thanh Dương cất lời.

"Ah quên trả lời, thịt cô ăn là thịt người đấy. Thơm ngon nhờ, chất lượng hảo hạng đấy, lần sau muốn cứ tới ăn nhá, bái bai bấy bề".

Không để ý đến khuôn mặt ngẩn ngơ ú ở của My, cánh cửa một lần nữa đóng sầm.

"Thứ người gì mà....xsczwavawac. Chúa cứu thế cái quỷ gì chứ? Có loại cứu thế ăn thịt người hay sao? Chờ xem tôi nhất định sẽ cho anh ăn bóc lịch đến chết".
My cứ thế vùng vằng bỏ đi, sự tôn kính ban nãy bay biến đâu mất. Chỉ là có một điều cô không nhận ra đó chính là cô cũng không còn cảm giác khó chịu khi biết ban nãy mình ăn thịt người.

Phía trong nhà, Thanh Dương vui tươi ra mặt, hắn nói thế nào cũng chỉ là một con người, lòng thích cái đẹp thì ai cũng có. Từ khi hắn dung hợp với Ed, nữ hay nam trong mắt hắn cũng không ảnh hưởng đến hương vị thịt, nhai lên cũng như nhau cả. Lâu rồi hắn mới lại cảm thấy phần nhân trong mình có dấu hiệu rục rịch trở lại. Hắn thế mà cảm thấy hứng thú với cô gái này.

Ed: Thích zồi:))

Thanh Dương: Im mồm.

Ed: Í hí hí, con chó mà lại đi thích cục xương ah. Chuyện lạ có thật nhờ.

Thanh Dương: Mày bị điên ah. Tao chú ý đến cô ta nhiều chút vì kế hoạch sắp tới mà thôi.

Ed: Ờ thì tin:))

Thanh Dương:...........
Trong căn phòng thuê kế bên chung cư, My khẽ thở dài lấy điện thoại ra gọi về nhà báo cáo. Cô không muốn đem lại nhiều rắc rối hơn cho Dương.

"Ba ah, xin lỗi con nhầm. Tên sát nhân đúng là người chết mấy hôm trước, người con đuổi theo là một vị anh hùng thật sự. Con sẽ trở về ngay. Xin lỗi đã làm gia đình lo lắng".

My quyết định mượn nước đẩy thuyền, nếu mọi người đã nghĩ Long là hung thủ, cô sẽ mượn cơ hội này mà tẩy trắng cho Dương. Cô nghĩ đó là điều tốt nhất cô làm được trong lúc này.

Hít một hơi thật sâu, My tiếp tục bấm máy.

"Thưa sếp, tôi có báo cáo mới về ED Dương..."


P/s: Cảm tạ Đào Thái vị đại ca này. Ta kém chút nữa là đem ngươi viết luôn vào trong kịch bản. Cơ mà chợt nhớ mình đang viết thể loại gì nên lại thôi. Ta cũng không muốn suy nghĩ xem nên giết ngươi như thế nào:)))
Nhân tiện cảm tạ tất cả những người đã để cử và những người vẫn theo đọc từ đầu truyện đến giờ, cơ mà mấy vị đại ca này tên cũng thật là quá khó ghi nhớ đi, nên thứ lỗi không thể cảm ơn tử tế hơn.