33. Ngoại Truyện 1: Thiên Trung Kính.

Dị Thực

33. Ngoại Truyện 1: Thiên Trung Kính.

33. Ngoại Truyện 1: Thiên Trung Kính.


Hắn sinh ra trong hào quang sáng chói, hắn là thiên tài của Thiên Nhân Tộc, cũng là người đã ngộ ra được Kính Chi Đạo trở thành Kính Tiên.

Hắn là người nhận ra sự bất ổn của Thực Thần Thú và đưa ra kế hoạch ngăn cản nó. Đáng tiếc điều đó chỉ làm mối quan hệ của Thiên Nhân và Thần Thú càng trở nên rạn nứt, hành động hủy diệt Thái Dương của Thực Thần Thú nói cho cùng cũng chỉ là sự trả thù Thiên Nhân tệ bạc và Thần Ma hung tàn mà thôi.

Kính Tượng Thế Giới là một không gian độc lập, phản chiếu lại vạn vật chiếu soi qua tấm kính. Đáng tiếc nó không thể cho sinh linh sinh tồn ở trong được, hoặc có thể nói là do Thiên Trung Kính không có thời gian để nghiên cứu sâu hơn về năng lực của mình. Hắn sinh ra vào cuối thời loạn, hắn thành Tiên khi diệt thế cận kề và trở thành thực thể duy nhất còn sót lại sau tai nạn. Thiên khí đều tiêu biến, số lượng ít ỏi còn lại thậm chí giúp hắn duy trì sự sống còn khó khăn thì lấy đâu ra cho hắn tìm tòi nghiên cứu.

Hắn cứ thế ngủ say trong không gian vô định cho đến khi nhân loại một lần nữa phát minh ra gương soi. Nhân loại ngu muội không hay biết có những người luôn dõi theo từng bước chân trưởng thành của họ.

Thuở ban sơ, con người cũng như thiên nhân sùng kính thiên nhiên, tin vào quỷ thần. Nhưng vì họ cũng không có thiên khí nên tất cả chỉ dừng lại ở trong tâm tưởng, lâu dần cũng không ai còn tin trên bầu trời cao xa kia có những vị thần đang cai trị.

Thời đại thay đổi, khoa học lên ngôi, vị thế của thần ma ngày càng thấp, con người chỉ tin vào khoa học, ma quỷ với họ chỉ là trò đùa để hù con nít.

Nhưng như thế có khi lại hay, họ chăn nuôi muôn loài,làm chủ thiên nhiên, khai phá vũ trụ. Họ được sống tự do trong cái thế giới nhỏ bé của mình.

Thiên Trung Kính không muốn như vậy. Hắn nhìn vào nhân tộc mà nhớ đến thiên nhân khi xưa, hắn không sao quên được sự thù hận của mình. Cùng với Thực Thần Thú di bào, hắn không ngừng thí nghiệm, không ngừng nếm thử phục sinh thiên nhân, đả động thiên khí.

Cuối cùng trời đã không phụ người có lòng, hắn đã thành công. Thanh Dương chính là câu trả lời cho nỗi mong mỏi bấy lâu của hắn. Nhưng hắn đã phạm sai lầm rất lớn.
Nhân Tộc vĩnh viễn cũng không phải là Thiên Nhân Tộc, hắn cười chê Thanh Dương ích kỉ, dã man, không nghĩ tình đồng loại. Hắn muốn tìm ra một cứu tinh mới nhưng hắn lại không biết con người thì rất tiếc là đều xấu xa như nhau mà thôi.

Sức mạnh không đem lại cho con người sự đoàn kết mà cho họ bành trướng tự thân. Họ không lo lắng đến kẻ địch xa xôi hùng mạnh mà chỉ lo cho cuộc sống hiện tại. Họ vô ơn, tráo trở và man rợ. Họ chính khiến hắn nhận ra thành công mà hắn nhận được hóa ra chỉ là một cơn mơ đẹp.

Khi nghe tin Thanh Dương thay đổi, biết suy nghĩ đến mọi người hơn, hắn đã vui như mở cờ trong bụng, hắn nghĩ đâu đó vẫn có những tia sáng le lói trong đêm đen. Nhưng sự thật thì tàn nhẫn, hắn là ai cơ chứ? Hắn là Tiên Nhân, không những thế hắn còn ở cảnh giới đó hàng tỷ năm, hắn làm sao lại không nhận ra Thanh Dương đã là Ngộ Đạo Kỳ. Đôi mắt tham lam kia làm sao che dấu được, nét tội nghiệp kính dâng kia hóa ra cũng chỉ là một trò lừa. Hắn hiểu ra tất cả, cái Thanh Dương muốn chính là hắn, là bản ngã đạo, là thần quyền của hắn. Tất cả chỉ là một vở kịch được dàn dựng lên cho hắn xem, tên nhóc này vẫn không có gì thay đổi, hắn vẫn là đáng ghét như vậy

Thiên Trung Kính như con cá cố tình để mắc câu, cái hố Thanh Dương đào hắn cam tâm nhảy vào. Hắn đã quá mệt mỏi, hắn không muốn gì hơn nữa, nếu hắn đã vô tình tạo ra một con quái vật thì hắn nguyện chết dưới móng vuốt của thứ đó.

Khi hàm răng sắc nhọn đó cắn vào cổ, hắn biết mình dư sức phản kháng, chỉ cần trục xuất Thanh Dương ra khỏi Kính Tượng Thế Giới là xong, tên nhóc này vẫn còn rất non nớt, hắn nghĩ kế hoạch của hắn là không có chỗ hở, đáng tiếc là khi đối mặt với sức mạnh tuyệt đối, mọi mưu lược cũng chỉ là uổng công.

Thiên Trung Kính tình nguyện xin chết, hắn không thuộc về thời đại này, hắn hối hận đã cố kéo hơi tàn đến tận hôm nay. Hắn đã sai, hắn hận Thần Ma nhưng khi nhìn vào nhân tộc hiện tại, hắn cũng chẳng thấy được chút điểm khác nào. Hắn không muốn bảo vệ đám người này nữa.

Hắn muốn trả giá cho những gì mình làm, nếu hắn không cố chấp hồi phục thiên khí thì cũng sẽ không có mối hoạn Thần Ma, hắn đã mang đến vô tận tai ương cho chủng tộc này, hắn không có quyền phán xét họ.

Ý thức dần mờ đi, trên môi hắn nở ra một nụ cười mãn nguyện. Hình ảnh thân thương của Thiên Nhân Tộc lại hiện ra trong đầu hắn, những người bạn cũ đang đưa tay ra đón chào hắn quay về.

Hôm nay là một ngày đặc biệt, ngày hắn lìa đời.

P/s: Chào các bạn, ED đây. Tôi cảm thấy nên có một chương nhỏ để nói về Thiên Trung Kính, hắn không nên chết một cách im lặng không người biết như vậy. Nói gì đi nói người ta cũng là Tiên Nhân mà, đúng không nào?

Giai đoạn khởi đầu đã kết thúc, thiên khí đã trở lại và toàn dân đã bước vào tu luyện thời đại. Nhưng sẽ rất khó viết khi chênh lệch của main và đám fast food là quá xa. Nên đây chính là giải pháp tốt nhất, một đoạn timeskip dành cho đôi bên.

Main sẽ vô tư tăng trưởng sức mạnh và tạo ra khoảng không sinh tồn cho nhân loại quật khởi. Từ ED Ghi Chép đến tiến sĩ Vương đều là buff quân thể dành cho nhân loại. Hiện giờ họ nhỏ yếu và không đáng lưu tâm, nhưng ai dám nói 5,10 năm sau họ vẫn như vậy.

Còn Timeskip tôi nghĩ sẽ là ổn với khoảng thời gian 10 năm. Ái My là tên Crush của tôi:))) Tôi đơn phương cô ấy đã gần 5 năm, thế thì cũng không quá đáng khi tôi cho cô ấy đợi tôi 10 năm chứ hả ( ̄ε ̄ @).

10 năm sau thế giới chính là một quang cảnh khác. Một ED Dương bị loài người phản bội sẽ trở lại như thế nào?

Act1: Khởi Nguyên, đã kết thúc. Mong các bạn đón chờ Act2: Abyss.

Đủ 30c rồi đấy, cho cái đánh giá thôi mấy đại ca. Tks All ┐ (︶ ▽ ︶) ┌