32. Thực Thần

Dị Thực

32. Thực Thần

32. Thực Thần

Thái độ kì lạ của Thanh Dương làm Thiên Trung Kính sửng sốt, hắn nghĩ khi tỉnh lại Thanh Dương sẽ làm ầm lên đòi tiêu diệt nhân loại hay điều gì đó đại loại vậy. Nhưng tất cả đều không xảy ra, hắn chỉ nằm đó không nói năng gì, trên môi còn mang theo nụ cười bí hiểm.

Thiên Trung Kính thấy lạ nhưng cũng không thắc mắc gì nhiều, có lẻ do hắn mệt, cũng có thể là hắn nghĩ Thanh Dương yêu thương nhân loại đến mức dù bị phản bội cũng không oán than nửa lời.

Một lúc sau, Kính Tiên đạt đến cực hạn, cảm giác vô lực lan ra khắp thân thể hắn, hắn cảm thấy mọi thứ đều đã ổn, cũng nên dừng lại và nghỉ ngơi. Nhưng Thanh Dương không để cho hắn được như ý, nhanh như chớp, một cánh tay Dương đã níu hắn lại, tay còn lại choàng qua người và lôi hắn xuống.

Thiên Trung Kính giật mình, hắn cảm thấy có gì đó không đúng nhưng mọi việc có lẽ đã là quá trễ. Từ cơ thể Dương liên tục bắn ra những xúc tu màu đen cuốn lấy hắn, miệng Thanh Dương hé mở, những chiếc răng trở nên sắc nhọn và rỉ máu.

"Người làm gì vậy Thanh Dương, thả ta ra", Thiên Trung Kính hoảng hốt, hắn nhận ra nguy hiểm đang đến gần.

Chưa kịp định thần, hàm răng đó đã cắn mạnh vào cổ Thiên Trung Kính, dòng máu mang theo độc chất chảy vào trong khí quản làm hắn dần trở nên tê đi. Những xúc tu cắm mạnh vào da thịt, hút lấy dưỡng chất từ cơ thể Kính Tiên, mắt hắn mờ dần, trong giây phút đó hắn đã nhận ra một sự thật. Tất cả đều chỉ là một vở kịch nhắm vào hắn, cái hố đã được đào từ lâu và chỉ chờ hắn nhảy vào.

Đúng vậy, tất cả chỉ là một vở kịch hay phải nói đó là một kế hoạch hoàn hảo........
Vài tháng trước. Chung cư tầng 3.

"Tại sao lại như vậy? Ta rốt cuộc đã làm sai cái gì? Tại sao ta không thể ngộ ra được đạo của bản thân? Phía trước đều là một khoảng không, cánh cửa tu luyện của ta đã khép lại thật rồi hay sao?"

Thanh Dương tức giận đập phá mọi thứ, thiên tư tuyệt hảo cùng sự hỗ trợ của Thực Thần Thú đã giúp hắn đột phá Dung Hợp đạt đến cảnh giới cao hơn, Ngộ Đạo Kỳ. Nhưng tất cả cũng chấm dứt tại đó, hắn không hề cảm ngộ được cái gì cả, mọi thứ đều trống rỗng và tối tăm.

Cảnh giới càng cao thì ký ức của Ed càng nhiều, từ đống hỗn loạn ấy hắn đã hiểu ra vấn đề của bản thân mình.

Đó là do bản chất Thực Thần Thú bên trong hắn. Hắn vừa là thú vừa là nhân đồng dạng cũng là ma thần, Thực Thần Thú bản chất nằm ở chữ Thực, nó cắn nuốt tất cả đại đạo, sức mạnh của nó bao gồm hết thảy. Nó còn là Thú, mà thú thì không tu đạo, chúng chỉ tu thể và lực. Thế nên khi hắn kết hợp với Ed, hắn nhận được rất nhiều nhưng đồng thời cũng đánh mất đi khả năng cảm ngộ đại đạo của mình. Hắn có thể cướp đoạt thần quyền của người khác, hắn có thể chúa tể trăm vạn đạo nhưng hắn chính là không thể tự thân cảm ngộ. Nếu nói đến bản ngã đạo, hẳn chính là Thực là Thộn Phệ.

Vào thời Thiên Nhân Tộc, Ma Thần khắp mọi nơi, Ed chỉ cần tùy tiện ăn một tên nào đó là thực lực ngay lập tức cất cánh, vô địch là chuyện sớm muộn. Nhưng đây là thời hiện đại nha, cả đám ngu xuẩn ngoài kia cao nhất cũng chỉ là Khai Mạch mà thôi, chờ đến lúc chúng thành Tiên thì hắn cũng đã chết vì chán rồi.

Hắn tức điên cả người, hắn muốn giết một ai đó, cảm giác bất lực đã mất từ lâu bỗng lại ùa về trong hắn, hắn ghét cay ghét đắng cảm giác này. Từ trong gương, hắn thấy một Thanh Dương yếu đuối đang lẳng lặng ở đó, hắn đưa tay toan phá hủy mộng cảnh trước mặt nhưng như chợt nghĩ ra điều gì đó, nụ cười lại trở lại trên môi. Hắn đưa tay vuốt ve bề mặt tấm kính, không ngừng thủ thỉ.

"Đúng rồi, chính là kính nha, sao ta quên được chứ"...........
Thời gian lại trôi, hắn đã nhìn thấy sự thất vọng và mệt mỏi bên trong Thiên Trung Kính. Cơ hội của hắn đã đến rồi.

Hắn dùng ghi chép thành công đưa đến sự tham lam điên cuồng của con người, hắn ra sức tạo ra huyễn cảnh bản thân yêu thương nhân loại, hết mình vì con người.
Hắn ngập ngừng mãi không nói về cái bí mật sức mạnh làm cao tầng không ngừng thèm muốn, hắn mặc sức tiêu diệt các nước điệp viên gây nên cao tầng bất mãn.
Hắn úp mở về nỗi lo bị nhân loại phản bội và đổi lại được lời hứa bảo vệ của Thiên Trung Kính. Đúng vậy, chính là lời hứa, Kính Tượng Thế Giới nếu không có Kính Tiên cho phép thì không thể tự thân xâm nhập được.

Hắn nhìn thấy khát vọng của Vương Sĩ Hùng cũng như sở hở về thực lực của mình, hắn liền hóa thân Khát Vọng Ma Thần mang đến cho tên ngốc đó Cấm Khí Đan và thúc dục hắn đi giết bản thân mình.

Sau tất cả, hắn chỉ cần hợp tác diễn xuất là xong chuyện. Toàn bộ thiên khí được Ed nuốt trọn và ẩn sâu bên trong. Ý thức của hắn và Ed đã dung hợp, chỉ cần 1 trong 2 không chết thì hắn dù bị thương nặng đến thế nào vẫn có thể hồi phục. Cơ mà nỗi đau phải chịu đựng lại là thật, nhưng thế thì lại có làm sao đâu, hắn đã quá quen với nỗi đau rồi.

Cuối cùng, hắn đã ở đây, Thiên Trung Kính cái tên đần này thế mà dùng chút sức tàn để cứu hắn, tất cả đều hoàn hảo, Thực Thần Thú chính là thiên địch của chúng thần, bị nó quấn lên thì chỉ còn chờ chết.

Hắn và Ed cứ thế quấn quít lấy thân xác Thiên Trung Kính, không ngừng nuốt lấy từng tấc vuông sức mạnh thần thánh ấy vào trong cơ thể mình.

"Cảnh giới chênh lệch quá xa rồi đó Kid, mặc dù hắn sẽ không phản kháng gì được nhưng chúng ta có lẻ sẽ phải ở đây rất lâu đấy, bạn gái nhỏ của ngươi liệu có chịu đừng được không hả?"

Thanh Dương thoáng trầm mặc, Ái My mặc dù chỉ là một quân cờ nhưng không biết từ bao giờ, quân cờ đó đã có một vị trí quan trọng trong lòng hắn.

"Thôi tùy duyên vậy, việc quan trọng nhất hiện tại chính là tiếp nhận Kính Chi Đại Đạo. Nắm được Kính Tượng Thế Giới thì chúng ta xem như đã vững bước chân ở thế giới này. Dù thần ma có loạn thế, vạn vật điêu tàn chúng ta vẫn có thể tồn tại giữ thế gian. Còn My... xem như ta có lỗi với cô ấy vậy, nếu có cơ hội sẽ gặp lại".

Không gian rơi vào tĩnh mịch, một cái kén bóng tối dần dần hình thành, sức mạnh kì dị cứ thế không ngừng luân chuyển báo hiệu một vị tân thần sắp sửa được khai sinh.........
Trong một căn phòng bệnh, My nắm trên giường, mắt khép hờ như người đã chết, cô đã lâm vào trang thái hôn mê sâu ngay sau khi Thanh Dương chết.

Bên ngoài kia là lực lượng cảnh sát túc trực chờ đợi chuyển biến của cô, chỉ cần cô tỉnh lại, đối mặt chính là sự tra hỏi về bí mật mà Thanh Dương đã nói trước khi chết.
Trên tường, chiếc TV nhỏ đang chiếu lên bản tin buổi tối.

"Thật là tin tức đáng mừng thưa các bạn. Nhà khoa học ED Dương của chúng ta đã được đón về phòng nghiên cứu quốc gia, thân phận của ngài lại càng bất ngờ hơn, đó chính là Tiến sĩ Vương Sĩ Hùng của phòng nghiên cứu đặc khu Đại Việt. Các cơ quan có thẩm quyền đã xác nhận sự thật này. Tôi thay mặt toàn bộ nhân dân cảm ơn Tiến sĩ Hùng, ngài chính là anh hùng của tôi".

"Về phần biệt danh ED Dương, tiến sĩ nói đó chỉ là một cách che mắt để không bị người đời nhòm ngó. Ngài đã có kế hoạch tiếp theo giúp nhân loại thăng tiến sức mạnh, sẵn sàng đối mặt thần ma,..."

Cứ thế, đêm dần chìm vào trong tĩnh mịch, những cơn gió ngoài kia cũng như bôi hồi thổn thức cứ thổi mãi không ngừng. Những con người nhỏ bé đi vào trong giấc ngủ, khi họ tỉnh lại, đó chính là lúc thời đại mới bắt đầu.