Dị Thực

25. Cao Cả

25. Cao Cả

Thiếu niên trước mặt thân thể gầy yếu, sắc mặt hơi tái, đầu tóc rồi bù nhưng nụ cười trên môi lại đủ làm tim người ta tan chảy. Nó rất chân thành, rất ngọt, đôi mắt híp lại cùng khóe miệng dâng cao nhìn qua không khác gì một chú mèo con ngoan ngoãn. Tất cả những thứ đó làm cho hắn toát ra một vẻ gì đó mềm nhũn vô hại.
Một cái là sát nhân ma giết người không gớm tay, một cái là mềm yếu thanh niên nhìn qua có vẻ bệnh tật đầy mình. My hoàn toàn không cách nào ghép đôi hai hình ảnh đó lại với nhau được.

Sự hiếu khách cùng nụ cười tươi làm My rất tự nhiên mà ngồi xuống nệm, 2 ngày vất vả gần như là không ngủ làm cô kiệt sức. Miếng thịt trước mặt bốc lên một mùi hương thật quyến rũ, cô không tự chủ được mà học theo Thanh Dương dùng dao nĩa cắt miếng thịt ra.

Một mùi vị kì lạ tràn ngập khoang miệng làm cô ngắm nghiền mắt lại mà tận hưởng. Nó như kết hợp của nhiều loại thịt, các hương vị hòa quyện vào nhau một cách hoàn hảo. Nó như một bản giao hưởng của thịt bò và thịt cừu. Chẳng mất bao lâu, đĩa thịt đã hoàn toàn tiêu biến. My liếm mép thòm thèm, sự thỏa mãn của cả vị giác lẫn tâm hồn làm cô say mê.

"Cảm ơn vì bữa ăn, cậu nấu ăn rất tuyệt. Rất buồn vì bệnh của cậu..."

Đến đây, như nhớ ra một điều gì đó, mắt cô trừng lớn, tay run rẩy chỉ vào Thanh Dương lắp bắp.

"Làm... làm sao mà cậu... cậu. Cậu rõ ràng là bị ung thư bao tử thời kì cuối làm sao có thể tiêu hóa được những thức ăn như thế này? Đây là thịt gì? Nói mau?"

My đã hoàn toàn không giữ được bình tĩnh, khẩu súng dấu kín đã được nắm cứng trong tay từ bao giờ. Cô thề chỉ cần tên này có động thái gì lạ, súng sẽ cướp cò ngay lập tức.

Trái ngược với My, Thanh Dương rất thoải mái mà hưởng thụ bữa sáng của mình. Đối với hắn bây giờ đạn bắn cùng muỗi chích cũng không sai biệt gì lắm, muốn thì cứ bắn, đừng làm phiền hắn ăn là được.

"Chị hai à, ăn chực thì cũng thôi đi, ăn xong không cảm ơn lấy một tiếng còn rút súng ra đe dọa? Cô muốn ăn cướp hay sao? Muốn gì thì cứ lấy, nhà này chả có cái quái gì đáng giá đâu, chỉ có cái mạng này thôi, thích thì cứ việc nha".

Giọng nói cợt nhả cùng thái độ dửng dưng làm My giận sôi máu, cô đã dần ngờ ra thứ cô vừa ăn là cái gì rồi nhưng cô không thể chấp nhận được điều đó. Cô cứ đứng đó chờ mong sự phủ nhận của Thanh Dương, nhưng tất cả những gì cô chờ được chỉ là tiếng nhai ngấu nghiến và tiếng thở phì phò. Tên khốn này hoàn toàn không để ý đến cô một chút nào. Bụng cô trở nên cồn cào dữ dôi, cô muốn lập tức chạy vào nhà vệ sinh phun ra tất cả những thứ bản thân vừa lỡ ăn vào. Càng nghĩ cô càng giận hơn, thật sự quá đáng.

Không thể chịu đựng được nữa, My rút ra chứng từ giong hằm hằm đe dọa.

"Tôi là Phan Ái My thuộc cảnh sát hình sự công an thành phố, đè nghị anh nghiêm túc hợp tác điều tra án".

"Wow, thẻ cảnh sát thiệt luôn nè, quá dữ dội".

Chỉ trong chớp mắt, thẻ của cô đã nằm trong tay hắn, tên điên đó cứ thế săm soi làm cô bực điên cả người. Đến giây phút này thì My đã có thể xác nhận người nhìn có vẻ vô hại này thực sự là một cao thủ. Nắm chắc cây súng, cô từng bước tiến tới gần, cô muốn giật lại thẻ cảnh sát của mình, cô không tin tên này dám manh động hơn nữa.

Một lần nữa sự thật chứng minh là My sai, thứ cô giật lại chỉ là một cái muỗng, nhưng hơn cả là cây súng của cô cũng đã biến mất.

Thanh Dương nắm súng bằng một tay, môi nhếch lên một nụ cười bí hiểm, tiếp đó cầm súng đưa lên trước trán, giọng vênh váo.

"Võ công trong thiên hạ, chỉ có tốc độ mới lạ đệ nhất".

Nói xong liền bóp cò, khẩu súng nhẹ giật lên, nòng súng tóe lửa, một viên đạn lập tức bay ra.

Đoànggg

Tiếng súng vang lên làm lòng người hoảng hốt, hành động của Thanh Dương lại càng làm My sửng sốt hơn.

Hắn thế mà lại chụp... hụt. (;  ̄Д ̄)

Viên đạn cứ thế xuyên qua khe hở giữa hai ngón còn lại của hắn và va thẳng vào đầu đánh boong một cái.

Không gian xung quanh như chết lặng, My cố nen không bật cười thành tiếng. Thế nhưng khi nhìn biểu cảm ngẩn ngơ cũng viên đạn đang lăn qua lăn lại trên sàn làm người cô run lên từng hồi. Là một vị cảnh sát nhân dân, cô đã được đào tạo rất kĩ, cô sẽ không cười trong bất kì trường hợp nào... trừ khi không nhịn nổi

Tên này kiếp trước là diễn viên hài hay sao? Mẹ nó thật sự không nhịn cười được nha.

Thanh Dương tức giận gằn giọng:

_ Không được cười

Ái My: Tôi không có cười nha.

Thanh Dương: Trong lòng của cô đang cười.

Ái My: Làm gì có chuyện đó, làm sao anh biết được chuyện trong lòng tôi cơ chứ?

Thanh Dương: Bởi vì trong lòng cô có tôi nên cô không thể dấu diếm được, cô gái ah. Thanh Dương nháy nháy mắt, lấy tay làm dấu hôn gió, khuôn mặt đê hèn làm người ta muốn tặng cho một cước.

Ái My thật muốn chửi thề, đây là lúc thả thính hay sao. Cô càng lúc càng xác định hơn tên này có não bộ không được bình thường. Nhưng từ việc viên đạn không gây cho hắn bất cứ vết thương nào cũng cho thấy được hắn thực sự là cao thủ, súng đạn của cô bây giờ lộ ra quá mức vô tác dụng.

My trầm người đi vì chán nản, cao thủ bậc này thực sự lực lượng cảnh sát có thể giải quyết được hay sao? Nhưng với khoảng thời gian ngắn tiếp xúc cô cảm thấy hắn cũng không giống kẻ xấu, chỉ có chút tấu hài mà thôi. Người này thực sự là sát nhân ma hay sao? Hay tất cả những gì cô suy đoán là nhẫm lẫn, tên Long mới là hung thủ thật sự đứng sau tất cảm, còn Dương chỉ tình cờ đi ngang qua và không nhìn được khi thấy vụ giết người nên đã ra tay giết Long.

My cảm thấy đầu mình rối như tơ vò, cô không khách khí mà ngồi bệt xuống nệm suy nghĩ. Theo cô thấy tên này đúng là rất mạnh nên nếu muốn giết cô thì cô đã chết từ lâu rồi, hắn không làm gì cả cho thấy hắn là người có thể nói chuyện. Cô muốn thử tiếp xúc với hắn.

"Thanh Dương, hay phải gọi anh là ED Dương nhỉ? Nhà khoa học vĩ đại, người đã khai sáng cho một kỷ nguyên mới và ban cho nhân loại hi vọng chống lại thần ma. Tôi nói không sai chứ, ED?"

Thanh Dương hào phóng vỗ tay, không chút nào dấu diếm, thẳng thắn gật đầu.

"Đúng, chính là tôi. Vậy thì sao chứ? Việc đó cũng đâu phải là quá bí mật, chẳng lẻ cô nghĩ cao tầng các quốc gia không thể điều ra ra hay sao? Kiểm tra Ip là thường thức nha, lực lượng hacker hùng hậu đứng sau mỗi quốc gia không lẻ chỉ lãnh lương không làm việc hay sao? Tất nhiên là không, thế nên danh tính của tôi cũng không có bí ẩn đến vậy. Chỉ là một số người không muốn tôi bước vào bàn lớn quyền lực nên gạt tôi cũng những công trạng của tôi qua một bên mà thôi".

Ái My trực tiếp trầm mặc. Đúng nha, đến cả bản thân mình cũng có thể nghĩ đến thì tại sao lâu như vậy không ai nghĩ ra? Nhưng mà dù có vậy đi nữa tên này cũng là sát nhân nha, không thể để bị đánh lạc hướng được.

"Không đúng, việc anh là ED Dương không bàn đến. Chỉ với việc liên tục gây ra hung án cũng đủ cho anh chịu án tử hình rồi anh Dương à".

Thanh Dương lắc người đứng dậy, nhẹ bước đi về phía cửa sổ, hắn cứ thế quay lưng lại phía My, đầu ngẩng cao trầm trầm tự thuật.

"Sự ngây thơ đến đáng thương. Cô nghĩ họ không biết tất cả là do tôi làm hay sao? Họ không làm gì cả, để mặc tôi muốn làm gì làm là bởi vì họ cần nghiên cứu của tôi. Họ muốn tất cả nhưng lại không muốn bỏ ra, họ sợ bị lên án và mất đi tín nhiệm của nhân dân. Họ cần một người làm thay, kẻ đáng thương đó chính là tôi, là ED Dương. Nghiên cứu của tôi đem lại lợi ích cho toàn nhân loại, nhưng bản thân tôi không nhận được bất cứ một thứ gì cả. Tôi phải trốn chui trốn nhủi ở một góc và bị cảnh sát săn đuổi".

Như cố nén cảm xúc trào dâng, Thanh Dương trầm lại vài giây và tiếp tục lên tiếng.

"Tất cả mọi thứ tôi làm là vì ai, vì cái nhân loại này. Họ gán ghép cho tôi tội danh giết người, họ nói tôi là kẻ ăn thịt đồng loại. Thậm chí họ còn dàn xếp người đến đây giết người đổ tội cho tôi. Nhìn thấy tên khốn Hero tên Long mới chết cách đây 2 ngày không? Đúng, hắn là do tôi giết, hắn mẹ nó dùng sức mạnh mà tôi ban cho đi giết người, ăn thịt và sau đó vu oan tất cả lên cho người ban cho hắn sức mạnh. Thứ khốn nạn đáng ghê tởm".

Những tia sáng chiếu qua làm thân hình ấy trở nên lung linh, khuôn mặt trở nên không còn rõ ràng. Hắn cứ thế đứng đó, vĩ đạo, cao cả và vị tha. Hắn như một vị chúa cứu thế của nhân loại.

Trên web, hắn vẫn là một giáo sư tận tụy vì tương lại, dù nhận lấy tất cả xót xa nhưng chưa từng buông lời than vãn. Một con người đáng kính trọng.

My tự cảm thấy xấu hổ, mặt cô cúi xuống. Cô cảm thấy nhân loại thiếu người này quá nhiều. Nét mặt cô trở nên nhu hòa, cô cảm thấy rất đúng đắn khi đến đây, có lẻ nếu không có can đảm, suốt đời này cô cũng không biết có người đã lặng lẽ hi sinh vì sự sống của mình nhiều đến như vậy.

Phía bên Thanh Dương lại là một biểu cảm khác, mắt hắt híp lại, mép nhấc cao cùng hai gò má giật giật vì nén cười. Tất cả đều như biều đạt cho một ý: " Con cá đã mắc câu rồi".

Ed: Wow, chúng ta cao cả đến vậy sao. Sao đến giờ này ta mới biết?

Thanh Dương: Im mồm, dám nghi ngờ chúa cứu thế đại nhân ah.

Ed:...Ok, fine.