30. Lựa Chọn

Dị Thực

30. Lựa Chọn

30. Lựa Chọn

My rất tự nhiên tiến về phía góc phòng lấy chiếc bàn nhỏ ra đặt nên nệm. Thức ăn được bày biện ra một cách gọn gàng, 2 hộp cơm gà và 1 ly trà sữa. Cô cứ thế ngồi ngay ngắn bên bàn chờ đợi Thanh Dương trở lại. Từ những người xa lạ có hiềm khích với nhau, bây giờ họ mối quan hệ của họ đã trở nên tự nhiên như vậy.
Thanh Dương vẫn như mọi khi, sau khi ngủ dậy liền đi tắm rửa vệ sinh. Theo thông lệ thì tiếp đó hắn sẽ nấu bữa sáng và thưởng thức nó khi nghe TV đưa tin về những vụ án nghiêm trọng vừa xảy ra.

Kể từ khi có Phan Ái My, mọi thứ dần thay đổi, hắn cũng rất ít ăn thịt người, thay vào đó là đồ ăn do My chuẩn bị. Cô cảm thấy không nên để Dương tiếp tục săn giết con người nữa nên liền thay đổi khẩu phần ăn của hắn. Thanh Dương cũng cảm thấy ổn vì điều đó, thời đại thay đổi, nhiều loại động vật trong thịt chứa rất nhiều thiên khí, ăn chúng cũng giống như ăn người mà thôi.

Cánh cửa phòng vệ sinh bật mở, Thanh Dương rất tự nhiên tiến đến bên bàn ăn, My đã ngồi sẵn ở đó, ngoan ngoan như một chú mèo nhìn hắn.

"Hôm nay lại là cơm gà hay sao? Mặc dù kém chút nhưng ly trà sữa này cũng xem như là có đầu tư. X2 trân châu hay sao mà nhiều đến thế này, cô không phải là muốn đầu độc tôi đấy chứ?"

Nói thì vậy thôi nhưng Thanh Dương vẫn thoải mái nhận lấy phần ăn của mình. Đồ ăn vẫn còn nóng hổi thơm ngon, mọi thức đều hoàn hảo cho bữa ăn cuối cùng.
Vừa ăn My vừa nhẹ giọng dò hỏi.

"Anh đã có câu trả lời của mình chưa? Đến với chúng tôi nhé, đừng tiếp tục ở đây nữa, nguy hiểm lắm".

"Có gì mà nguy hiểm, tôi cũng đâu có sợ bọn họ".

Thanh Dương bĩu môi, có bao giờ dao nĩa lại đi sợ đồ ăn đâu. Những kẻ quấy phá đó trong mắt hắn chỉ là thức ăn dự phòng mà thôi, không lật lên được chút sóng gió nào.

"Nhưng mà...", My ấp úng, ngập ngừng muốn nói lại thôi. Trong người cô đang giữ một thứ vũ khí mà theo như giới thiệu là có thể ngau lập tức vô hiệu hóa Thanh Dương. Cô muốn nhìn hắn ăn bữa ăn cuối cùng sau đó sẽ cho hắn biết sự thật. Nếu hắn đồng ý thuận theo và nói ra bí mật thì mọi chuyện sẽ êm xuôi, ngược lại cô bắt buộc phải dùng vũ lực để trấn áp hắn.

"Cái đó, vậy thì, hay là... Hay là anh cứ giao cái bí mật đó ra đi. Cứ đẩy tất cả lên quốc gia, khi quốc gia nắm giữ thì nó sẽ không còn là bí mật riêng nữa, anh sẽ được sống yên thân".

Thanh Dương lắc đầu, có chút ngán ngẩm.

"Ta đã nói rất nhiều lần rồi, điều đó là không khả thi. Tại sao các ngươi lại cố chấp như vậy cơ chứ? Ta có thể đưa lên toàn bộ nghiên cứu thì việc gì phải che dấu thứ đó làm gì cơ chứ? Nó đã không còn khả thi. Ta đã chán ngán việc ngày nào cũng có những kẻ máu não không thông tìm đến đe dọa ta vì thứ không tồn tại đó. Thực sự rất mệt mỏi có biết hay không hả?"

Thanh Dương đưa tay lấy ly trà sữa, hắn hút thật mạnh như muốn nỗi buồn trôi đi theo làn nước.

My có chút chán nản, Thanh Dương đã không hợp tác, hắn chẳng lẻ muốn cô phải làm như vậy thật hay sao? Cô tin là hắn nói thật, nhưng điều đó có quan trọng hay sao? Cao tầng không tin hắn thì chẳng ai nói giúp được.

Cô đưa tay nắm lấy khẩu súng giấu trong ngực áo, thứ này chính là vũ khí mà cô được giao cho, nếu những giới thiệu về nó là đúng thì thứ này thực sự rất nguy hiểm, cô không muốn dùng nó một chút nào.

Thanh Dương vẫn ở đó vô tư ăn uống đâu biết được lòng My loạn như ma. Mồ hôi của cô tuôn ra như suối, đôi tay cứ nắm chặt rồi lại buông ra.

Cuối cùng, cô gái tội nghiệp vẫn không làm ptrái được con tim. Trước sự ngỡ ngàng của Thanh Dương, cô lấy khẩu súng ra và đưa tay bẻ nát nó. Nước mắt cô từ từ tuôn chảy, cô biết quyết định này sẽ đem lại kết quả nào, nhưng cô không muốn phải ân hận suốt quãng đời còn lại. Cha My đã từng dạy cô rằng hãy nghe theo con tim mách bảo, hãy chiến đấu vì tình yêu và đừng lo sợ gì hết, tình cảm chân thành sẽ chiến thắng mọi nghịch cảnh.

Hôm nay, My đã chiến đấu vì tình yêu, cô đã chọn không làm một đứa con ngoan. Cô quá hiểu bản chất của đám cao tầng, những lời hứa về phần thưởng và bình yên của gia đình cô 9 phần chỉ là lời nói suông. Cô không dám chắc ngay lúc này người nhà của cô có còn sống hay không, nhưng cô biết khi mọi chuyện kết thúc, cô và gia đình sẽ được thưởng một chuyến đi xa. Chuyến đi về với đất mẹ và cập bến vào kiếp sau.

Cô chọn Thanh Dương, cô muốn cùng anh chạy trốn khỏi nơi này, cô tin với thực lực của cả hai điều đó là khả thi. Cô lao đến trước mặt Dương, nắm lấy tay anh và lao nhanh ra cửa.

Thanh Dương cũng không hề phản kháng, hai người cứ thế tay trong tay cùng tiến.

"Hỏi thế này thật là không phải nhưng chúng ta đang đi đâu vậy? Sao cô lại khóc? Có chuyện gì xảy ra à?"

Sự thắc mắc của Thanh Dương làm My lúng túng, nhưng cô nghĩ mình không nên dấu diếm anh, tất cả mọi thứ cô còn lại bây giờ chỉ là anh mà thôi, cô không muốn có chút dối gian nào làm chia rẽ mối quan hệ giữa hai người.

My nói ra tất cả trong nước mắt, cô đã bỏ gia đình vì tin vào anh, cô tin anh sẽ tạo ra được một tương lai thật hoàn mỹ. Thế giới này cần anh, chỉ có những người như anh mới có thể cứu lấy nhân loại, cô đã không còn niềm tin gì vào tầng lớp thống trị nữa rồi.

Dương ôm lấy cô vào lòng, vận khởi thiên khí hóa thân sương đen lao nhanh về trước. Cả hai cứ thế lướt qua từng con phố, phía sau họ là lực lượng trực thăng hùng hậu đang không ngừng xả súng.

Trên một chiếc máy bay gần đó, Vương Sĩ Hùng liếc nhìn đồng hồ, mép nhếch lên một nụ cười khó hiểu, miệng thì thầm:

"Cũng nên đến lúc rồi nhỉ? ED Dương, kiếp sau làm người khiêm tốn một chút, đừng tranh chén cơm của người khác".

Phía bên kia Thanh Dương bỗng nhận thấy có điều gì khác lạ, sức lực của hắn như biến đi đâu mất. Thân thể hư vô dần trở nên hiển hiện, hắn cứ thế té nhào xuống từ 9 tầng mây, bằng chút sức lực cuối cùng, hắn ghì chặt My vào ngực, hắn muốn dùng thân thể này để bảo đảm an toàn cho cô.

Cả hai rơi mạnh xuống bãi đá, thân thể hắn như vỡ vụn. Mọi người xung quanh bị cảnh tượng này làm cho sửng sốt, họ cứ thế đứng đó chỉ chỏ. Thời đại tuy đã thay đổi nhưng vẫn chưa có vị cường giả nào bằng sức tự thân mà bay được, hai người này rất rõ ràng là cao thủ, thế nhưng cách tiếp đất này cũng quá là không được thẩm mỹ đi.

My choảng tỉnh sau va đập, cô như không tin vào mắt mình. Cô lay mạnh Thanh Dương, trong lòng cầu khẩn muôn điều.

"Không. Tại sao lại như thế này? Anh bị làm sao vậy? Tôi... tôi rõ ràng đã hủy đi thứ vũ khí đó rồi cơ mà, làm sao anh lại. Anh, đừng làm em sợ mà. Tỉnh lại đi (╥﹏╥), xin anh đấy, em cần anh."

Thanh Dương khẽ lắc lắc đầu, hắn có cảm tưởng như não mình trở nên nhão nhẹt sau cú va chạm đó. Hắn muốn an ủi cô nhưng không cất được nên lời.

"Tại sao lại như vậy? Rốt cuộc là tại sao? Anh bị làm sao vậy chứ?"

My đã dần trở nên điên loạn, mắt cô đỏ ngàu, nước mắt không ngừng tuôn ra như mưa.

Bỗng từ xa, tiếng bước chân cùng với tiếng vỗ tay nho nhỏ đánh động hai người. Từ phía đó, một người đàn ông đang dẫn đầu một đám người dần tiến lại gần, hắn bước qua hàng rào phòng thủ của quân đội một cách rất tự nhiên. Hắn chính là Vương Sĩ Hùng.

"Haahaah, cô làm tốt lắm. Nếu không có cô mọi việc đã không trót lọt như vậy Ái My à. Người nhà của cô sẽ được thả theo thỏa thuận, thăng chức tăng lương đang chờ cô, ahahaha".