29. Cấm Khí

Dị Thực

29. Cấm Khí

29. Cấm Khí

Vương Sĩ Hùng cảm thấy đúng nhưng vẫn không an tâm.

"Nhưng giải quyết hắn như thế nào? Mặc dù hắn làm nhiều trò điên rồ làm người ta ngứa mắt, quốc gia cũng có ý định triệt tiêu hắn. Nhưng hắn thế nhưng là Dung Hợp Kỳ cường giả nha, bản thân hắn chính là lực lượng lớn nhất rồi. Ta làm sao diệt được hắn cơ chứ? Không phải ta nâng cao kẻ địch nhưng hắn thực sự là đáng khâm phục, vừa là cao thủ tu luyện vừa là nhà khoa học giỏi. Nếu không phải hắn ngáng đường ta thì có thể bọn ta đã là bạn".

Bóng đen khẽ bĩu môi, nhưng hắn cũng không phản bác gì, hắn xoay nhẹ bàn tay, hắc khí bao trùm, một vật giống nhìn giống như viên bi hiện ra trong tay hắn.

"Đây chính là Cấm Khí Đan, đan dược thượng cổ có khả năng ngăn người nuốt nó hấp thụ và điều khiển thiên khí. Dung Hợp Kỳ trở xuống chắc chắn trúng chiêu, đây là thứ mà Luyên Đan Sư của Thiên Nhân Tộc tạo ra để kiềm chế những tên tội phạm nhỏ yếu. Nó là kết tinh của Thiên Cơ Đan và Học giả chi thuật, bên trong nó là Cấm tự Runes có khả năng phong ấn vạn vật. Ngươi chỉ cần tìm cách cho ED Dương nuốt nó vào thì hắn cũng không khác gì một kẻ phàm nhân mặc ngươi xâu xé".
Vương Sĩ Hùng thực sự bị rung động đến, trừ ED Dương thì toàn nhân loại cảnh giới cao nhất cũng chỉ là Khai Mạch mà thôi. Viên đan dược nhỏ bé này thế nhưng lại khắc chế được cả Dung Hợp Kỳ cường giả. Tri thức của tiền nhân thật sự là bao la, so với họ hắn quả thật không đáng kể đến.

Vươn tay nắm lấy viên thuốc, hắn cảm thấy tương lai lại có hi vọng. Dù cái tương lai đó xây trên cơ sở là cái chết của kẻ khác nhưng ai quan tâm cơ chứ? Hắn hưởng lợi là được rồi, ai chết mặc ai, sao hắn phải đi lo lắng làm gì.

Bóng đen gật đầu hài lòng và dần biến mất vào bóng đêm. Cơ hội hắn đã cho, việc còn lại chỉ là Vương Sĩ Hùng có nắm bắt được thời cơ hay không mà thôi.............
Trở về hiện tại, Vương Sĩ Hùng cứ ngẩn ngơ ngồi trong phòng làm việc. Hắn không tìm ra cơ hội nào để cho ED Dương uống thuốc hết, cả hai người không có chút liên hệ nào, tên kia lại có chút điên rồ. Hắn không nghĩ một người như vậy sẽ ngoan ngoãn ăn đồ mà hắn đưa.

Hắn cứ ngồi đó suy nghĩ vẩn vơ, đến mức có người đến bên cạnh hắn cũng không hề hay biết. Chỉ đến khi nghe được âm thanh the thé bên tai, hắn mới giật mình.

"Tiến sĩ Vương, tiến sĩ, anh có nghe tôi nói gì không đấy?"

"Có có, xin lỗi vì sự lơ đãng của tôi. Dạo này tôi có chút mất ngủ. Có chuyện gì không cô Hà".

Lê Việt Hà là cấp trên của Hùng, cô có chút ưu thích người cấp dưới này. Có một đoạn thời gian, Vương Sĩ Hùng như đắm chìm trong ánh sáng, lúc nào cũng nói cười và phấn khởi. Nhưng không biết từ lúc nào, sự vui tươi đã biến mất, hắn trở nên u uất và mệt mỏi. Làm việc cũng không tập trung, mặt mũi lờ đờ như người sắp chết. Hà rất lo lắng và bực mình vì sự đổi thay gần như 180 độ đó. Cô đã từng hi vọng vào Hùng rất nhiều, cô luôn cố gắng giúp đỡ anh ta và muốn cùng anh đứng trên đỉnh vinh quang.

Giờ đây Hùng như biến thành một người khác, con người mà cô từng ngưỡng mộ biến đi đâu mất. Hôm nay cô muốn chấn chỉnh lại Hùng, cô phải vực lại tinh thần người đàn ông này, cô không muốn nhìn anh sa đọa thêm nữa.

"Đến bao giờ anh mới trở lại bình thường được đây. Tôi biết là anh cảm thấy mình kém cỏi vì luôn bị ED Dương vượt mặt. Mọi cố gắng của anh đều thua người ta một bâc, dù làm gì đi nữa thì cũng uổng công. Nhưng điều đó đâu có nghĩa là anh không tài giỏi. Trong mắt tôi, anh là người giỏi nhất. Hãy thôi ủ rũ và trở về làm việc đi. ED Dương chắc không còn trên đỉnh được lâu đi".

Lời cuối của Hà làm Vương Sĩ Hùng bất ngờ, chẳng lẻ cao tầng đã quyết định diệt trừ tên kia rồi hay sao. Hắn đứng bật dậy, nắm lấy vai Hà gặng hỏi.

"Ý cô là sao? ED Dương sẽ gặp chuyện gì? Có phải đã có kế hoạch nhắm vào hắn rồi hay không?"

Lê Việt Hà cảm thấy bất ngờ vì sự sốt sắng bất ngờ của Hùng, cô cũng không hề dấu diếm.

"Đúng là đã có kế hoạch, nhưng mà vẫn chưa có cách nào hạn chế được hắn, thực lực của hắn vẫn là một biến số rất lớn".

Hùng mừng như điên, hắn cuối cùng đã tìm thấy cơ hội cho mình. Hắn nắm lấy tay Hà, giọng tràn đầy phấn khích.

"Tôi, hãy để tôi xử lý vấn đề đó. Tôi có cách, nghiên cứu của tôi thành công rồi. Xin hãy cho tôi một cơ hội".

Khi thấy được tia sáng trong ánh mắt và nét tự tin của Hùng, Hà trong lòng tràn đầy mừng rỡ. Người đàn ông mà cô yêu mến đã trở lại rồi. Cô quyết định dùng hết sức mình để giúp anh ta một tay, không thể để anh một lần nữa đồi phế bản thân được.

Hai người cứ thế nắm tay nhau rời đi, biến số cuối cùng cũng đã được giải, kế hoạch nhắm vào ED Dương cũng nên chính thức bắt đầu rồi...........

Sáng ngày hôm sau. Một ngày bình thường như mọi ngày.

Thanh Dương bị đánh thức bởi tiếng đập cửa, tiếng kêu của Ái My vang vọng cả tầng lầu.

"Mở cửa đi Dương ơi, có người đến thăm này. Nắng chiếu sáng cả mông rồi, dậy đi thôi".

Hắn thề nếu không phải cô nàng này còn có chút tác dụng thì hắn đã cho cô lên nồi hầm cách thủy rồi.

Dương vừa mở cửa vừa làu bàu chửi mắng.

"Cái quỷ gì vậy chứ? Cô tưởng đây là nhà của mình hay sao? Phiền phức thật đấy".

My cười cười đưa túi đồ trong tay cho hắn, giọng có chút chần chừ.

"Đây xem như quà đền bù nhé. Tôi có mua bữa sáng cho anh đây".

Thanh Dương vô tư cầm lấy và quay người vào trong. Trong mắt My ánh lên điều gì đó khác lạ, có chút ân hận có chút mong chờ. Cô nhớ lại đêm qua khi nhận lệnh.

"Cái gì? Tôi phải thực thi kế hoạch nhắm vào ED Dương, các người rốt cuộc là muốn cái gì nữa đây. Tôi với anh ta là bạn, tôi sẽ không bán đứng bạn bè, nhất là khi họ chẳng làm gì sai trái cả. Mời ngài tìm ứng viên khác cho".

Người áo đen quăng cái gì đó lên bàn, giọng trầm trầm cảnh cáo.

"Tôi không gọi cô đến để thương lượng, đây là mệnh lệnh. Làm tốt cô sẽ được thăng chức, tăng lương. Không chịu làm? Thì cô đừng mong gặp lại người nhà của mình".

Trên bàn là hình ảnh gia đình của cô, người cha già và đứa em trai đang bị trói trong một căn phòng xa lạ. Phía sau họ là những người đồng đội của cô, họ đang dùng súng chĩa vào đầu người thân của bạn mình. Hình ảnh đó làm tim cô giá băng, có lẻ không gì đau đớn hơn vết thương này, nó không đến từ kẻ thù mà đến từ chính những người mà ta tin là có thể trao nhau cả mạng sống.

Lòng My như trầm xuống, một bên là gia đình, một bên là người mà cô vẫn luôn ngưỡng mộ. Cuối cùng sau một lúc đắn đo, cô cũng đành nuốt lệ đưa ra quyết định của mình.........
Vẫn căn phòng đó vẫn con người đó. Chẳng biết từ bao giờ mà họ đã thành bạn. Sâu thẳm bên trong, My biết đối với cô người đàn ông này còn hơn cả một người bạn.
Nhìn bóng lưng đang dần đi về phía nhà tắm của Dương, cô cố nén không cho những dòng nước mắt đang chực chờ được rơi xuống. Cô muốn vui vẻ tiễn anh ra đi, người đàn ông khốn khổ bị chính những người anh muốn bảo vệ ép chết.

Cuộc sống thật quá tàn nhẫn, nó ép con người ta đi đến đường cùng. Một người chính trực và nghĩa khí cũng phải cúi mình trước quyền lực. Hôm nay cô phải làm một điều lớn lao, hôm nay cô sẽ giết người nắm giữ trái tim mình.