28. Tiêu Trừ

Dị Thực

28. Tiêu Trừ

28. Tiêu Trừ

Phan Ái My đập mạnh hai tay lên bàn, khuôn mặt đầy bức xúc và nóng giận.

"Làm sao có thể làm như vậy được? Sau tất cả những gì ED Dương cống hiến, bây giờ mọi người lại lên kế hoạch triệt tiêu anh ta ư? Các người có thật sự là những người đồng đội tôi từng quen biết hay không đấy?"

Đúng vậy, chính là tiêu diệt, ED Ghi Chép mang lại cho ED Dương danh tiếng quá to lớn, từng lời hắn nói ra được người ta xem là chân lý. Đó là một điều rất không hay ho, nhất là khi quyền lực đó nằm trong tay một kẻ điên không bị kiểm soát, ai biết được hắn sẽ làm ra trò điên rồ gì nữa cơ chứ. ED thế nhưng là đã từng đưa ra đề nghị ăn thịt đồng loại để tăng sức mạnh, lúc đó hắn vẫn chưa có được nhiều lòng tin như hiện tại, nhưng không có nghĩa là không ai làm theo điều hắn nói. Hiện tại ED Dương đã có được địa vị và quyền nói chuyện, nếu hắn lại làm trò điên rồ nào đó thì mọi cố gắng ổn định lòng dân đều là vô nghĩa.

"ED Dương là một người vĩ đại, hắn đã làm rất nhiều cho nhân loại, điều đó chúng ta đều không thể phủ nhận. Nhưng hắn là một người điên, nếu hắn chỉ chú tâm nghiên cứu không tiếp xúc ai thì cũng thôi. Nhưng nhìn xem những gì hắn làm, hắn săn giết người khác mỗi đêm, nói những thứ nguy hiểm và có tính kích động trên trang web của hắn. Ai sẽ đảm bảo một ngày nào đó hắn sẽ không phản bội nhân loại? Tôi không nói giết hắn, tôi cần mọi người kiểm soát được hắn. Ít nhất, hãy giữ hắn yên một chỗ và cho hắn nghiên cứu mọi thứ hắn muốn. Hãy kiểm soát hắn trước khi quá muộn".

My chán nản ngồi phịch xuống, cô không thể phủ nhận là người kia nói đúng. Cô là người tiếp xúc trực tiếp với Thanh Dương nên cô là người hiểu rõ nhất. Cô cũng có chút tán đồng quyết định đó nhưng cô vẫn thấy có gì đó không ổn.

Thật ra tên kia cũng không nói tất cả, điều quan trọng nhất là ED Dương giữ trong tay bí mật về khả năng thăng tiến sức mạnh của nhân loại, đáng ghét là hắn không chịu tiết lộ. Sau khi biết về phần nội dung thuộc về nhân loại, cao tầng các nước như điên cuồng cử người xâm nhập vào Long Tiên Quốc. Ai cũng muốn có được bí mật đó trong tay.

Họ không thể làm quá mức vì Long Tiên đã chơi quá đẹp, họ công bố mọi thứ, thậm chí không hề che dấu tung tích của ED Dương. Mọi người đi đến thống nhất là không dùng sức mạnh, chỉ dùng miệng lưỡi để thuyết phục ED Dương giao ra bí mật đó.

Thời gian cứ thế trôi, điệp viên từ khắp các thế lực đổ dồn về Bình Dương, họ muốn bí mật đó hay đơn giản là giữ cho nó không thuộc về một ai cả.

Thanh Dương thì lại rất vui vẻ về việc này, đám điệp viên đó đều là người tu luyện cả, ai mà từ chối được lượng thức ăn dồi dào cứ liên tục chảy vào nhà mình cơ chứ.
Mọi người cứ thế nín nhịn nhưng sức chịu đựng của con người là có giới hạn. Chẳng ai vui vẻ về việc người dưới trướng của mình phái đi đều trở thành thức ăn cho một ai đó cả. Họ dần chán ghét cái gọi là nhà khoa học cấp S, trong mắt họ ED Dương giờ đây chỉ còn có giá trị duy nhất ở cái bí mật đó.

Sự vô vọng trong điều tra làm người ta đưa ra suy đoán. Liệu có khi nào cái thứ bí mật đó chỉ là một cái bẫy, một trò lừa đảo của ED Dương để giữ cho bản thân hắn được an toàn trước sự tấn công của các quốc gia?

Họ vẫn chờ một ngày nào đó có người moi được cái bí ẩn đó ra. Nhưng không phải ai cũng kiên trì.

Ngưu Quốc, tại một căn cứ bí ẩn nào đó.

"Thưa chỉ huy, kế hoạch đang diễn ra hết sức trót lọt, sáng mai lực lượng của chúng ta sẽ tiến vào Long Tiên một cách bí mật. Việc ED Dương đã tồn tại quá lâu, phía trên đã không còn kiên nhẫn. Tốt nhất cứ đưa hắn về nước ta, để xem miệng hắn cứng hay gậy sắt cứng hơn. Cứ sử dụng tất cả cực hình, một tên khoa học gia thì có thể lỳ lợm đến mức nào được cơ chứ. Còn không cứ giết chết hắn cho xong chuyện, chẳng lẻ việc nghiên cứu không có hắn là không được hay sao? Nước ta nhân tài đông đúc, cần quái gì phải trông chờ vào một tên điên cơ chứ?"

Những người bên cạnh gật đầu ủng hộ, vụ này đã lấy đi của họ quá nhiều thời gian, không ai muốn suốt ngày theo dõi một người điên.

"Ok, cứ theo kế hoạch mà triển khai. Tan họp".........
"Tiến sĩ Vương, tiến sĩ, anh có nghe tôi nói gì không?"

Trong một phòng riêng ở Đại Việt đặc khu thí nghiệm, đây là nơi quy tụ những nhà khoa học tên tuổi và cũng là nơi từng giữ xác Thiên Nhân. Trong sự kiện cổ nhân thức tỉnh, Vương Sĩ Hùng cũng là một trong những người có mặt tại đó. Khác với mọi người, hắn không chỉ nhìn thấy kí ức tiền nhân hắn còn nhìn ra được thiên khí. Kể từ giây phút đó hắn đã nuôi trong mình khát vọng nổi bật, hắn cảm thấy mình chính là người được chọn, hắn có những thứ mà người khác không có, hắn thấy được thiên địa bí ẩn, hắn hấp thu được sức mạnh thần kì tràn ngập thiên nhiên.

Vương Sĩ Hùng muốn có cho mình địa vị cao thượng và quyền hành tuyệt đối cho xứng với tư chất của mình. Hắn hoan hỉ nghiên cứu mọi thứ, hắn đã sẵn sàng đón nhận sự tung hô của mọi người.

Thế nhưng sự thật thì nghiệt ngã, mọi ước mơ của hắn bị đổ vỡ khi ED Dương xuất hiện, tên đó đã dành trước và lấy đi mọi thứ đáng lẽ ra nên thuộc về hắn. Tên đó càng lúc càng tiến xa và khi tên kia đã là đứng trên đỉnh cao của danh vọng thì hắn vẫn phải ở trong căn phòng nhỏ tồi tàn của mình.

Vương Sĩ Hùng trở nên điên cuồng, hắn đập phá mọi thứ hiện hữu và trách mắng cuộc sống bất công. Giữa lúc hắn tuyệt vọng nhất, một bóng hình tối tăm mờ mịt đã xuất hiện trước mắt hắn, đưa cho hắn cái gọi là hi vọng.

"Tiểu tử, cảm thấy bất công sao? Có muốn nắm lấy cơ hội làm lại mọi thứ hay không?"

Thứ quái dị đó như ẩn như hiện trong không gian, luồng khí quái dị tỏa ra làm hắn rùng mình.

"Ngươi... ngươi là ai, ngươi muốn cái gì? Tại sao ta lại phải tin lời ngươi".

Vương Sĩ Hùng run rẩy nói, hắn có nghe về thần ma truyền thuyết, hắn đã từng là một nhà khoa học vô thân nhưng giờ hắn biết thế gian thực sự có ma quỷ. Tên trước mắt đích thị là giống với hình ảnh ma quỷ mà hắn từng tưởng tượng ra trong đầu.

"Ta là ai? Ta chính là người giúp ngươi thực hiện được ước mơ của mình. Khát vọng thuần khiết của ngươi đánh động ta. Ngươi không cần bỏ ra gì cả, chỉ cần ngươi hoàn thành được ước mơ thì ta đã nhận được ích lợi rồi".

Vương Sĩ Hùng dần lấy lại bình tĩnh, hắn cũng không có gì để mất. Vì danh vọng, vì tiền tài hắn đã đánh đổi quá nhiều. Bây giờ dù là hợp tác với quỷ ma đi nữa thì cũng lại có làm sao đâu.

"Được, nhưng ta cần làm gì mới được? Ngươi thì giúp được gì ta? Không lẻ ngươi có thể thay đổi suy nghĩ của tất cả mọi người và làm họ tôn thờ ta hay sao?"

"Hahahah, tên đần. Việc gì phải tìm cách thay đổi tất cả mọi người, chỉ cần giải quyết một người là xong. Tên ED Dương đó là nguồn cơn của tất cả, ngươi giải quyết hắn đi là xong thôi. Chỉ cần hắn biến mất, bằng tài trí của mình chẳng lẻ ngươi không thể thay hắn nghiên cứu hay sao? Đến khi ngươi thành công, ai mà lại đi nhớ nhung một người chết làm gì nữa?"