Dị Thực

Ăn Không?

Ăn Không?

15p trước đó, Thanh Dương tỉnh lại sau giấc ngủ đẹp và tự thưởng cho mình một bữa sáng thơm ngon. Cũng khá lâu rồi hắn không còn xuống chợ mua sắm nữa, một phần là vì hắn không muốn giả cái bộ dáng bệnh rề rề ấy cho mọi người săm soi mãi, phần còn lại là hắn muốn sự hiện hữu của mình trở về bằng 0 trong mắt người khác.

Khi còn sống, mọi việc bạn làm đều ảnh hưởng đến thế giới này, nếu muốn trở thành một người được chú ý hãy cứ xuất hiện ở đám đông và làm những việc thật nổi bật. Ngược lại, hãy cứ ở yên một chỗ và không làm gì cả, lúc đó bạn chỉ còn tồn tại trong ký ức của một ai đó còn thế giới ngoài kia sẽ dần xóa đi sự tồn tại của bạn.
Ký ức của con người thì có tính chọn lọc, một ngày có quá nhiều chuyện xảy ra, nếu không có thứ gì đó nhắc nhớ thì chẳng mấy chốc não bộ sẽ tự xóa đi những thứ mà nó cho là thừa thãi. Vì vậy, chỉ cần ngươi trở thành thứ thừa thãi đó thì không sớm thì muộn cũng sẽ không có bất cứ ai nhớ về ngươi nữa.

Ngươi sẽ sống mà như đã chết, khi đi ngang qua một con phố sẽ không một ai nhớ rõ khuôn mặt ngươi, những người từng quen sẽ thấy ngươi cùng một hình bóng xa xôi nào đó trùng lặp nhưng mãi mãi không nhớ ra được ngươi là ai. Ngươi chính là đang bị thế giới đào thải và bị xã hội bỏ lại phía sau. Khi ngươi chết sẽ chẳng có ai ghé thăm, họ chỉ nhận ra ngươi đã qua đời khi xác chết của ngươi bốc lên mùi hôi thối hoặc từ trong đám xương tàn họ tìm được thứ mang danh phận của ngươi.

Những người khác có thể vì hoàn cảnh mà bị thế giới bỏ lại nhưng Thanh Dương thì không, hắn chọn cách sống như vậy. Hắn không cần sự nổi tiếng, hắn cũng chẳng cần được quan tâm. Hắn muốn một cuộc sống tự do, mỗi đêm thả mình theo cơn gió và chọn một người nào đó làm bữa tối của mình.

Những tháng ngày tối tăm sống trong bệnh tật không ai chăm sóc đã tập cho hắn thói quen lánh xa mọi người. Hắn sợ sự giả tạo mà họ trao nhau trong những cử chỉ giọng nói. Đối với hắn giờ đây con người cũng không còn quá đáng ghét vì người chết là không biết giả dối, họ thậm chí còn thơm ngon, ai mà lại chê bai thức ăn khi đang đói cơ chứ.

Hắn muốn ẩn mình vào phía sau bức màn thời đại, hắn muốn dứt bản thân ra khỏi bàn cờ thế giới. Hắn muốn ngự trị trên tất cả, từ phía trên cao hắn có thể thoải mái thưởng thức bàn buffet đa vị của mình.

Bật mở TV và khẽ ngâm nga vài ca từ sáo rỗng, hắn bắt đầu nấu bữa ăn sáng cho mình. Từ bên trong tủ lạnh, những miếng sườn to được sắp xếp ngăn nắp, những lát thịt được cắt mỏng đặt trong những hộp nhựa tẩm ướp gia vị.

Lên ga đánh lửa, dầu sôi đặt thịt. Cũng đã lâu hắn không được nếm những miếng thịt hảo hạng như thế này. Độ mềm thượng đẳng, phần thịt và mỡ đều nhau tạo cho miếng thịt cảm giác vừa mềm lại vừa thơm béo.

Hắn quyết định làm món Steak tại gia. Những lát thịt thơm ngon được nướng nhanh ở nhiệt độ cao 1-2p cho mỗi mặt. Không thể kéo dài quá lâu, nếu không chất béo trong thịt sẽ bị tan đi và làm mất đi giá trị miếng thịt. Hành động thuần thục, cử chỉ gọn gàng, chẳng bao lâu sau, một mùi hương thơm ngát đã bao phủ lấy gian phòng.
Hắn cứ thế gật gù tự đắc với thành quả của mình, tên đần Ed cũng không làm hắn thất vọng, khen lấy khen để.

"Thịt gì mà thơm thế này, quá tuyệt vời Kid, ah không Chef ngài quả là thiên tài. Nhanh thưởng thức nó thôi nào, ta không thể nào đợi thêm nữa".

Thanh Dương khẽ búng tay, chiếc bàn trong góc như bị một cánh tay thân bí nào đó kéo lên không trung và bay đến nằm gọn gàng trên chiếc nệm trước TV. Hắn muốn vừa xem tin tức buổi sáng vừa thưởng thức thành quả của mình, món Steak ngon lành được chế tác thì những miếng thịt tươi nguyên hắn kiếm được tối qua.

TV đang phát bản tin chào buổi sáng, rất tình cờ đang nói đến vụ án ngày hôm kia.

"Sau quá trình điều tra và làm rõ cơ quan chức năng đã ghi nhận vết thương trên cổ và ngực của nạn nhân Nguyễn Thị Thu Thủy hoàn toàn là do Trần Hoàng Long gây ra. Từ tất cả những điều đó có thể xác nhận được rằng tên Long chính là sát nhân hàng loạt đã từng gây xôn xao một thời. Tuy nhiên cái chết của hắn mới là thứ làm các cơ quan chức trách lưu tâm, từ hiện trường có thể phán đoán là có người nhìn thấy hành vi tội lỗi của Long và quyết định ngăn cản. Tên Long sau quá trình vật lộn đã quyết định bỏ chạy và bị giết ngay sau đó. Âu cũng là người chết đúng tội nhưng điều làm người ta thắc mắc chính là danh tính của vị anh hùng đã giết chết tên sát nhân cuồng loạn này. Việc làm của người đó chẳng những là hoàn toàn vô tội mà còn có công lớn. Nếu vị anh hùng đó có đang xem bản tin này, tôi xin thay mặt gia đình những người bị hại gửi đến ngài một lời cảm ơn sâu sắc. Cảm ơn quý vị đã theo dõi, chào tạm biệt và hẹn gặp lại".

Thanh Dương ngớ hết cả người, miếng thịt đưa lên tới miệng đều rơi cả xuống đĩa. Một cảm giác nực cười chạy qua hắn.

"CMN, đám người này điên rồi, Ed, thấy gì chưa. Tao thế mà được gọi là anh hùng. Hahaha, đây là diễn tuồng hay sao, mẹ nó hài".

Ed cũng trầm mặc, tên điên này mà là anh hùng thì chắc hắn phải là chúa cứu thế, siêu nhân điện quang trừ gian diệt bạo. Thời buổi này thật là loạn a, hắn thở dài tự diễu. Tẩy trắng gặp nhiều nhưng chưa từng thấy có vụ nào nguyên chủ không làm gì mà nạn nhân lại tích cực tẩy dùm như thế này, không biết đám người đó khi biết được sự thật sẽ nghĩ cái gì, thật là thảm a.

Khi cả hai còn đang bật cười cợt nhân loại vô tri thì một âm thanh phát ra làm Thanh Dương giật mình. Tiếng ai đó gõ nhẹ lên cánh cửa, sau đó là một giọng nữ vang lên.
"ED Dương, có khách đến thăm, mời mở cửa ra gặp mặt một lần".

Hắn có chút ngớ người. CMN cuối cùng cũng có người biết hắn chính là ED Dương rồi hả? Dù hắn có làm chút tiểu xảo fake ip nhưng chẳng lẻ lại không có bất cứ cao thủ nào mò ta được hắn thật hay sao. Ban đầu hắn muốn giả danh thiên tài ẩn dật tự nghiên cứu những điều kì bí, sau đó thoải mái xuất hiện trước truyền thông với bộ mặt này và danh tính ED Dương để danh chính ngôn thuận tiếp thu lượng Thiên Thần Khí khổng lồ mà đám người hâm mộ sùng bái hắn mang đến. Đáng tiếc thời gian cứ thế trôi và chẳng ai tìm đến hắn cả. Hắn nhận ra bản thân có lẻ chỉ được cao tầng xem như một công cụ dẫn nổ thời đại mới và nhận lấy chỉ trích khi có chuyện xảy ra. Không ai muốn một ED Dương có quá lớn quyền hành và tiếng nói nhưng không nằm trong tầm kiểm soát cả. Nếu không phải quý trong những tri thức mà hắn đem lại, có khi hắn đã bị tìm đến và trử khử từ lâu rồi.

Kể từ đó hắn cũng không mong chờ gì hơn ở đám Thiên Thần Khí đó, nếu một ngày, chính phủ quốc gia nào đó tuyên bố ED Dương là người của họ và cho ra mắt công chúng một tên bác học già thì hắn cũng không lấy làm lạ. Lợi ích mới là hết thảy, không công ai lại đem quyền hành đặt vào tay một kẻ như hắn được.

Ed cũng phấn khích không kém, thông qua giọng nói và thiên khí phát ra nó nhận thấy đây là một tu luyện giả có cấp độ không tồi chút nào. Hắn hào hứng lên tiếng.

Ed: Bữa tối hả?

Thanh Dương:...

Ed: Lại còn không phải? Chất lượng tốt như vậy còn tự dâng đến cửa, không phải chính là bữa tối hay sao?

Thanh Dương: CMN ta thế mà lại cảm thấy có lý.

Vội vàng xua tay đánh bay chốt cửa, cánh cửa ngay lập tức đươc mở tung ra, không khí xung quanh lạnh đi trông thấy, mặt trời như ẩn mình sau những đám mây, cả vùng trời lâm vào trong một màu u ám.

Phan Ái My khẽ run lên, khi cánh cửa vừa mở ra, trước mặt cô là một bàn thờ nhỏ, phía trên đó có một hũ tro cốt cùng di ảnh của một người phụ nữ. Người đó có nụ cười rất hiền, nơi khóe mắt đã đọng nhièu nếp nhăn nhưng nhìn không có gì là chán nản mệt nhọc cả. Nụ cười từ tâm làm người ta nhìn thôi cũng cảm thấy ấm lòng. My khẽ tiếc nuối, người như vậy mà lại phải chết chỉ vì không có tiền mua Vaccine sao? Xã hội này thật đáng buồn.

Đưa chân bước vào trong phòng, ngay bên trái cô nhìn thấy một tấm nệm đặt ngay trên sàn, phía trên nó là một cái bàn học 4 chân đang được bày biện thức ăn thơm lừng. phía sau bàn, một thân ảnh đang lù lù câm nín, hắn cứ thế cúi gầm mặt, cơ thể đơn bạc cùng bộ đồ pyjama bệnh nhân đều làm hắn trông có vẻ yếu đuối mỏi mệt.
Nhưng trong mắt My lại là một khung cảnh khác, một con quỷ thực thụ đang ngồi ngay trước mắt cô, luồng khí mạnh đến kinh hoàng phát ra từ thân thể đó thật chí ảnh hưởng đến cả không khí xung quanh. Phía ngoài kia, trời đã không còn vương nắng, chỉ còn lại một màu tối tăm ảm đạm. Không khí lạnh lẽo làm cô bất giác rùng mình, My có cảm tưởng nếu có có ý định điên rồ làm nó thì chỉ cần 1s thôi cô sẽ chỉ còn lại là một cái xác không hồn.

Bất ngờ thân ảnh đó ngẩng mặt lên nhìn cô, nụ cười hiền hòa làm xung quanh như tỏa sáng. Tất cả điều đó làm cô như vừa bước ra từ giấc mơ, hóa ra trời vẫn sáng, mây vẫn trong. Có lẻ chỉ là định kiến của cô mới khiến con người trước mắt trở nên đáng sợ đến vậy mà thôi.

Cô thở phào tự diễu, lắc lắc đầu để giữ bản thân được thanh tỉnh. Thanh Dương cũng không ngồi yên, hắn đứng dậy bước về phía bếp, chọn lấy một chiếc đĩa có thể xem là đẹp đẽ, đặt vào đó miếng thịt con lại trên chảo và đặt nó trước mặt My, hắn nhẹ cất lời.

"Ăn không? Cô gái dũng cảm". (─‿‿─)